60

606 41 5
                                    

Vu Bân nhìn ra biểu tình của Tiêu Chiến, người đau khổ và lo lắng nhất cho Nhất Bác lúc này không ai khác chính là anh. Sau khi suy nghĩ một lúc thì Vu Bân lên tiếng 

"Tôi nghĩ mọi người nên về nhà nghỉ ngơi, bệnh tình của Nhất Bác đã không còn đáng lo ngại. Vì tình trạng thiếu hụt oxy của cậu ấy nên tránh có quá nhiều người ở trong phòng bệnh".

Mẹ Vương quay người nhìn Tuyên Lộ buồn rầu nói, "Lộ Lộ, con về nhà đi. Mẹ muốn ở đây với em con"

"Dì Vương, tôi nghĩ để cho Tiêu Chiến ở lại sẽ tốt hơn...."

Chưa đợi Vu Bân nói hết câu mẹ Vương đã cắt ngang, "Không được, tôi không bao giờ để cho cậu ta ở gần con trai của tôi"

Vu Bân kiên nhẫn giải thích một cách chậm rãi cho mẹ Vương, "Dì Vương! Dì bình tĩnh nghe tôi nói đã. Ở cương vị là bác sĩ chịu trách nhiệm cho cậu bé thì đây chính là điều tốt nhất cho cậu ấy. Như bà thấy rồi đấy, trong lúc hôn mê mà cậu bé vẫn tìm Tiêu Chiến, chứng tỏ người có ảnh hưởng lớn nhất với cậu ấy chính là anh ta. Nếu để Tiêu Chiến ở bên cạnh chăm sóc và trò chuyện cùng, tôi chắc chắn bệnh tình của cậu ấy sẽ tốt lên rất nhiều"  

"Nhưng...."

"Mẹ, không sao đâu. Mẹ cứ nghe lời bác sĩ đi, con tin là Chiến sẽ chăm sóc tốt cho em trai của con" 

Tuyên Lộ khuyên can mẹ Vương, sau đó quay sang nói với Tiêu Chiến, "Cậu sẽ chăm nom tốt cho em tôi phải không? Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến cúi đầu trước mẹ Vương, "Dì, con hứa với dì sẽ chăm sóc tốt cho em ấy. Đợi bệnh tình của em ấy tốt lên con sẽ rời đi" -

Sau khi mẹ Vương và Tuyên Lộ rời đi, Tiêu Chiến quay sang nhìn Trác Thành, "Mày cũng về đi, tao sẽ chăm sóc cho em ấy" 

Trác Thành không đáp lại lời của Tiêu Chiến, Y đi tới cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong rồi quay lưng rời đi.

"Bân ca, cảm ơn anh" 

"Không có gì, anh đây cũng chỉ muốn tốt cho cậu bé đó thôi. Vào trong đi, anh còn phải đi thăm khám vài bệnh nhân khác. Cầm tiền của người ta rồi cũng phải có tí trách nhiệm chứ", Vu Bân ghé sát tai Tiêu Chiến đùa giỡn vài câu, sau đó cũng đi về phòng mình

Tiêu Chiến nghỉ học để ở lại bệnh viện chăm Nhất Bác. Ở trường đang náo loạn vì việc cô giáo y tế bỗng dưng biến mất, thế nhưng đám người Tiêu Chiến và Trác Thành lại chẳng có mấy quan tâm.

Nhất Bác tỉnh lại vào trưa hôm sau, khi mở mặt ra thì cậu đã nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Chiến. Cậu rất muốn đưa tay để chạm vào anh, nhưng lý trí của cậu lại ngăn cản

"Nhất Bác, em có thấy đau ở đâu không?"  

Tiêu Chiến lo lắng chạm nhẹ lên mặt Nhất Bác, nhưng cậu lại quay mặt đi như muốn né tránh bàn tay của anh. Nhất Bác lạnh nhạt nói

"Em muốn gặp Thành ca" 

Tiêu Chiến sững sờ hỏi lại, "Em nói gì cơ?"

"Em không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi. Nếu có thể anh hãy gọi Thành ca tới đây giúp em, cảm ơn"

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ