58

465 36 0
                                    

Tiêu Chiến đã đến bệnh viện XZ ngay sau khi được Vu Bân báo tin, anh đứng trước cửa phòng nhìn vào bên trong qua ô kính gắn ở cánh cửa. Mẹ Vương luôn túc trực bên cạnh Nhất Bác, bà buồn bã nắm lấy bàn tay của cậu vuốt ve. Tiêu Chiến đưa tay gõ cửa, mẹ Vương hướng ánh mắt ra bên ngoài rồi lặng lẽ đứng lên. Tiêu Chiến lễ phép cúi đầu trước bà

"Mẹ Vương...."  

Mẹ Vương cắt ngang lời Tiêu Chiến,"Cậu đừng gọi tôi là mẹ, tôi không dám nhận đâu. Chúng ta ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói" 

Khi ra đến ban công của bệnh viện, mẹ Vương xoay người đối diện với Tiêu Chiến, "Tiêu Chiến, tôi không biết trước đây cậu với con gái tôi đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối với một người làm mẹ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ở bên cạnh chúng tôi"  

"Mẹ Vương... à không... Bác gái. Cháu không biết bác đã nghe được chuyện gì, nhưng cháu với Tuyên Lộ không có gì hết"

Mẹ Vương kích động lớn tiếng với Tiêu Chiến, "Đối với cậu là không có gì, nhưng Tuyên Lộ nhà tôi thích cậu. Nó đã vì cậu mà bị tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác, vậy mà giờ cậu lại nói với tôi là cậu với nó không có gì"  

"Bác gái, chuyện xảy ra với Tuyên Lộ con hoàn toàn không biết gì cả. Con thừa nhận là con từng nghe bạn học nói rằng cô ấy thích con, nhưng con chưa từng tiếp xúc, thậm chí là nói chuyện cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy. Giờ bác lại nói cô ấy vì con mà phải chịu những việc như vậy thì quả thật oan cho con"

Mẹ Vương giận dữ giáng cho Tiêu Chiến một bạt tai, "..Cậu nghĩ cậu là cậu chủ, cậu ấm của những gia đình quyền quý thì muốn nói sao thì nói à? Cậu biết con gái tôi thích cậu nên cậu làm lơ nó, thậm chí khi nó bị bạn học ức hiếp cậu cũng nhắm mắt cho qua. Giờ cậu đứng trước mặt tôi lại nói cậu bị oan sao? Ý cậu nói là do con của tôi ngu ngốc nên mới thích cậu và đó đều là lỗi của nó phải không?" 

Vu Bân nhìn thấy Tiêu Chiến bị đánh thì tức tốc chạy tới, đây là bệnh viện của Tiêu gia, người biết Tiêu Chiến không ít, nếu để bọn họ bắt gặp được cảnh anh bị đánh thì chắc chắn việc này sẽ đến tai ba mẹ Tiêu và họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.

"Bác gái, bác bình tĩnh đã. Đây là bệnh viện phiền bác đừng làm ảnh hưởng tới bệnh nhân" 

Đi vào phòng riêng của Vu Bân, Tiêu Chiến đã hỏi ngay về bệnh tình của Nhất Bác. Vu Bân cũng không che giấu điều gì mà mang mọi chuyện nói lại với anh

"Rốt cuộc thì em ấy đã nhìn thấy cái gì? Không lẽ..." 

Tiêu Chiến thẫn thờ ngồi trên ghế sofa. Anh nghĩ lại chuyện tối qua lúc đưa Tuyên Lộ trở về nhà. Tiêu Chiến đã đứng trước mặt Tuyên Lộ và nói rằng anh không hề có chút tình cảm nào với chị cả, thế rồi Tuyên Lộ bật ngờ tiến tới hôn lên môi của anh khiến anh không kịp kháng cự. Lúc Tiêu Chiến đẩy Tuyên Lộ ra mới nghĩ tới căn phòng của Nhất Bác, nhưng rõ ràng lúc quay người lại anh thấy cánh cửa ban công vẫn đóng chặt

"Chiến, anh muốn hỏi chú về chị gái của Nhất Bác. Anh thấy cô gái đó không hề đơn giản chút nào"

"Anh nói đúng, cô ấy dường như đã không phải là cô ấy nữa rồi" 

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ