46

684 45 3
                                    

Hôm sau Nhất Bác tỉnh dậy đã không còn thấy Tiêu Chiến ở bên cạnh mình, nâng người ngồi lên chỉ cảm thấy phía bên dưới có một chút đau nhẹ, hít vào một hơi cậu bắt đầu rời khỏi giường.

Cũng may Tiêu Chiến có sức kìm nén tốt, với người có sinh lý tốt như anh đáng lẽ ra đêm qua phải đè cậu làm tới mức không thể bước xuống giường được nữa mới phải, Nhất Bác buột miệng thốt lên

"Bé thỏ nhà mình vẫn tốt nhất"

"Em đang khen anh đó hả?"

Tiêu Chiến đứng tựa vào cạnh cửa, thấy bạn nhỏ đang bước từng bước chậm chạp liền muốn tới giúp đỡ, không ngờ lại nghe được lời khen từ miệng của cậu

"Ai thèm khen anh, em đang khen bé thỏ nhà em"

Tiêu Chiến đi tới ôm Nhất Bác lên rồi ghé sát vào tai cậu thì thào, "Ai là bé thỏ nhà em?"

"Em không biết, thả em xuống em tự đi được"

"Ngoan, để anh giúp em chuẩn bị một chút. Hôm nay anh muốn giới thiệu em với gia đình của anh"

Tiêu Chiến đặt Nhất Bác xuống trước bồn rửa mặt, tiện tay lấy một chút kem đánh răng cho vào bàn chải rồi đưa cho cậu

Nhất Bác tỏ vẻ lo lắng nhìn Tiêu Chiến, "Không được đâu, em sợ....."

Tiêu Chiến đưa tay vuốt mấy sợi tóc ở trước mặt của Nhất Bác, "Sao lại sợ? Em từng gặp mẹ anh rồi, bà ấy rất thích"

"Nhưng mà... lúc đó dì vẫn nghĩ em là con gái"

Tiêu Chiến cố gắng trấn an cho bảo bối nhỏ của mình,"Dù là trai hay gái thì việc mẹ thích em là không thể phủ nhận. Ngoài cái mác giới tính đó ra em vẫn luôn là chính em, không phải sao?"

"Nhưng dì sẽ thích em sao? Sẽ thích việc anh yêu một người giống mình sao?"

"Mẹ không bao giờ ngăn cản anh làm bất cứ điều gì, chỉ cần điều đó tốt cho anh thì mẹ sẽ luôn chấp nhận và ủng hộ"

"Việc để anh quen với một người con trai là muốn tốt cho anh à?"

Tiêu Chiến ôm lấy Nhất Bác khẽ lắc đầu, anh hiểu bạn nhỏ của mình đang lo sợ điều gì, cậu sợ hai người sẽ bị ba mẹ Tiêu ngăn cản, sợ ba mẹ Tiêu sẽ bắt ép cậu phải rời khỏi anh. Tiêu Chiến thì thầm bên tai của Nhất Bác

"Mẹ sẽ không bắt anh phải từ bỏ mạng sống của chính mình, em hiểu không?"

Nhìn bảo bối ngây thơ không hiểu ý của mình, Tiêu Chiến khẽ cười lại tiếp tục nói

"Đối với anh thì không có điều gì quan trọng hơn em. Nhất Bác, em là nguồn sống là hơi thở của anh đấy, nếu một người không có hơi thở thì còn có thể sống tiếp hay không?"

Nhất Bác cảm thấy sống mũi cay cay, cậu vòng tay ôm chặt lấy eo của Tiêu Chiến, nghẹn giọng nói

"Ừm... em sẽ luôn ở bên anh, sẽ không bao giờ rời xa anh, trừ khi anh không cần tới em nữa"

Cửa ra vào vẫn để mở, câu chuyện ở bên trong lại một lần nữa lọt vào tai A Tinh. Vì muốn tạo bất ngờ mà cô ta đã đến biệt thự của Tiêu Chiến từ sớm, tranh thủ những người làm đang tất bật chuẩn bị cho bữa cơm gia đình đã lén đi lên. Thấy cửa mở A Tinh lấy làm vui mừng, đang định bước vào lại bị tiếng nói bên trong vọng ra làm cho đứng lại.

Song SinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ