Tiết Dương đặt tay lên cánh cửa rồi nhẹ đẩy. Cửa kẽo kẹt mở ra. Bày trí của nơi này vẫn như xưa, chỉ là nhiều hơn một tầng bụi bặm. Cả hai người chậm rãi bước vào trong, không hẹn mà cùng ngẩn người. Mọi chuyện cứ như mới xảy ra ngày hôm qua...
Căn nhà này đối với người khác chỉ là một nơi hoang phế, nhưng đối với họ mà nói, đây là nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm.
Phải. Bọn họ đã trở lại căn nhà hoang trong khu rừng trúc bạt ngàn xanh biếc kia, nơi có con suối trong vắt uốn lượn quanh co, nơi có tiếng chim hót ríu rít đón chào ngày mới, nơi mà lần đầu tiên bọn họ thân cận nhau đến vậy.
Sau khi từ biệt Bảo Sơn Tán Nhân xuống núi, hai người không trở lại Nghĩa Thành nữa mà trực tiếp đến nơi này. Nghĩa Thành đã từng cho họ ấm áp trong hai đời, nhưng cũng để lại quá nhiều đau thương, đặc biệt là khoảng thời gian cuối họ lưu lại nơi đó. Hiểu Tinh Trần không muốn để Tiết Dương trở lại Nghĩa Thành, y sợ hắn sẽ vì tức cảnh sinh tình mà nhớ lại khoảng thời gian không vui đó.
Hiểu Tinh Trần bước đến góc phòng, lấy củi khô chất lên chiếc bếp dã chiến, rồi rút ra một miếng phù chú làm mồi lửa thả vào đống củi. Lửa nhanh chóng bùng lên. Y khẽ liếc mắt nhìn Tiết Dương đang đứng trầm mặc bên cửa sổ ngắm màn đêm mênh mông.
Tiết Dương như trôi nổi giữa dòng xoáy của bao hồi ức, vui buồn lẫn lộn, khiến hắn có chút choáng váng. Chợt có một đôi tay vươn tới từ sau lưng, ôm chặt lấy hắn. Tiết Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, lại nghe được giọng Hiểu Tinh Trần vang lên bên tai, rất đỗi dịu dàng:
- A Dương, quên kể với ngươi, hắc y nhân đó ta đã tìm được rồi. Thì ra hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta, vẫn luôn đối với ta rất tốt, chỉ là ta quá ngốc, mãi vẫn không nhận ra.
Tiết Dương khẽ cong môi mỉm cười, rồi xoay người lại, đảo khách thành chủ mà ôm lấy Hiểu Tinh Trần, lại tham lam mà vươn tay chế trụ gáy y, hôn xuống. Nụ hôn của hai người từ dịu dàng lưu luyến dần chuyển sang kịch liệt, đầu lưỡi hai người quấn quít nhau, ra sức công thành đoạt đất. Thẳng đến khi hít thở không thông cả hai mới rời môi nhau ra, thở hổn hển. Trong mắt họ lúc này chỉ có đối phương.
Trong mắt Tiết Dương chợt ánh lên vẻ tinh nghịch đã lâu rồi không thấy:
- Hiểu Tinh Trần, ngươi có muốn biết lần trước ở nơi đây đã phát sinh chuyện gì không?
Hiểu Tinh Trần sao lại không biết? Từ ngày dung nạp một sợi hồn phách kia của Tiết Dương, y liền có được ký ức của hắn. Thông qua ký ức đó, y biết được lần trước hắn tại nơi đây có bao nhiêu dày vò khổ sở, dù bị dục hỏa thiêu đốt cũng phải vất vả nhịn xuống, chuyên tâm giải độc cho y chứ không làm điều gì quá phận. Nhưng hiện tại thấy hắn đang cao hứng như vậy, sau khi tỉnh lại hắn vẫn hay trầm mặc, hiếm khi được vui vẻ như hôm nay, nên y không nỡ phá hỏng nhã hứng của hắn, liền thuận theo ý hắn:
- A Dương, đêm đó... rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Tiết Dương đắc ý cười khẽ, nắm tay dắt Hiểu Tinh Trần đến bên bếp lửa. Hắn thêm vài thanh củi vào đống lửa đang cháy rồi cởi ngoại bào của hắn ra, trải xuống sàn gỗ, nhẹ nhàng đỡ Hiểu Tinh Trần nằm xuống. Hắn quen cửa quen nẻo mà tháo mở y phục của y và của chính mình, rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh y, vươn tay kéo y dán sát vào người hắn, buộc y phải nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Đến khi hắn rời môi y ra, thần trí Hiểu Tinh Trần đã có chút mơ hồ, hai mắt mông lung, hé miệng trầm thấp thở dốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tiết Hiểu] Người vì Thiên Hạ, Ta lại chỉ vì Người
FanfictionNhân vật chính: Tiết Dương x Hiểu Tinh Trần Nhân vật khác: Tống Lam, Bảo Sơn Tán Nhân, A Thiến... Ta viết Fanfic này là vì yêu mến nhân vật Hiểu Tinh Trần do Tống Kế Dương thủ vai (Phim "Trần Tình Lệnh"). Sau khi câu chuyện Nghĩa Thành kết thúc, ta...