Park JiSung[1]

1.3K 72 2
                                    

[JiSung của chúng mình bị chấn thương đầu gối do luyện tập cho đợt quảng bá lần này, JiSung đã tiếp nhận điều trị và sẽ không tham gia vào hoạt động của nhóm. Mình hơi lo lắng cho bạn nhỏ, mong JiSungie mau khoẻ lại nhé! Chúng mình thương cậu rất nhiều.]

***************************
Ngày hôm ấy, cậu nói với tớ rằng 'Quên tôi đi, tôi không đáng để cậu quan tâm nhiều đến vậy đâu'. Cậu biết từng lời cậu nói ra đau thế nào không? Cậu có từng cảm nhận cảm giác đó lần nào chưa hả Park JiSung?

Lee Haechan kiêm bạn thân cùng lớp cùng bàn cùng xóm lúc nào cũng huyên thuyên khuyên nhủ cô bỏ quách tên crush đáng ghét đó đi mà quan tâm tới nó, cô cố gắng dành sự quan tâm ấy cho Haechan nhưng cảm giác lại không giống. Lee Haechan nhồm nhoàm một miệng đầy cơm, ngẩng lên thấy cô mải ngó nghiêng cơm trên khay một đũa cũng không đụng dùng thìa gõ vào khay:

"T/b...t/b, con này mày điếc à? Ăn không ăn nhòm ngó gì?"

"À...tao đợi anh khoá trên đưa cho tài liệu ý mà!"-Cô giật mình lắp bắp đáp.

"Thật không đó!"-Nó đưa mắt thăm dò, cô chỉ cần đảo mắt một cái là y rằng bị bắt thóp ngay.

"Thật!!"-Nói rồi vui vẻ vẫy tay với một nam sinh thân hình nổi bật đang tiến đến-"Anh Sungchan, ở đây!"

Ôi có khi nào mọi cố gắng của Lee Haechan này đã được đền đáp?! Yoon T/b mày làm tốt lắm!

"Đây, số tài liệu em cần!"- Sungchan đưa tài liệu cho cô xong để ý thanh niên mặt mũi đang đỏ ửng cả lên vì hào hứng với việc bạn thân mình đã dứt được mối tình đau khổ kia làm anh tưởng cậu bị ốm liền hỏi-"Bạn em ốm hay sao mà mặt đỏ vậy?"

"Chanie mày ổn không đó?"-Không dưng mặt nó lại đỏ như trái cà chua chín mùa vậy.

"Tao ổn mà!"-Haechan xua tay dừng vẻ hào hứng của mình lại gật đầu chào anh.

Sungchan thấy tình hình ổn mới chào tạm biệt trở về lớp, ngay khi anh vừa khuất bóng Haechan liền trồm tới kẹp cổ cô tra hỏi:

"Nói!Quen nhau khi nào? Sao anh ta nhìn mày thắm thiết thế!"

"Ặc...mày...bỏ tay ra....tao mới nói được...chứ!"-Cô thầm rủa thằng bạn trời đánh, không biết ăn gì mà khoẻ thế, một cái kẹp chưa dùng hết lực đã ngạt thở tưởng ngủm:-"Suýt ngạt thở bà mày rồi, ác ôn."

"Khai báo đi ở đấy mà lèm bèm"-Nó chẳng mấy quan tâm khoanh tay ra vẻ nghiêm túc.

"Khai báo đi ở đấy mà lèm bèm..."-Cô nhại lại nó.

"Thích láo không?"-Nó trợn mắt.

"Ôi sợ quá đi mất!"-Cô làm bộ sợ hãi thừa cơ chạy một mạch ra khỏi căntin phóng như bay tìm nơi ẩn náu.

Lee Haechan rượt theo đến giữa sân trường bắt gặp cô đang trốn sau một nhóm sáu bảy người, nhưng con này mắt mũi để dưới mông mẹ rồi rõ ràng Park JiSung đứng trong đám người rõ rành rành mà không biết đã thế còn chọn đúng lưng cậu ta trốn.

Đm nhìn khác gì con dở không? Mày chết với bố con ranh con này hehe.

"Yoon t/b mày trốn đâu rồi, ra đây nhanh lên"-Nó được đà giả vờ đi kiếm loanh quanh gào cái mồm lên như tức lắm.

[ℕℂ𝕋×𝕐𝕠𝕦] 𝕄ộ𝕥 ℕử𝕒 𝕃à ℕℂ𝕋🎶Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ