Đúng như những gì trước đó Tạ Liên đã tưởng, trên mặt thiếu niên nọ là một mảng sẹo bỏng nghiêm trọng. Nhưng mà, dưới vết sẹo liền nhau đó, có thể loáng thoáng trông thấy ba bốn gương mặt người nho nhỏ
Mấy gương mặt đó chỉ lớn bằng lòng bàn tay trẻ con, phân bố xiên xẹo trên mặt và trán cậu thiếu niên. Do từng bị lửa cháy, ngũ quan của gương mặt nhỏ nào cũng co rút kịch liệt, như thể đang hét lên đau đớn. Những gương mặt nhỏ quái gở trông như đang la hét đó chen chúc trên mặt người vốn dĩ bình thường của cậu ta, phải nói là khủng khiếp hơn bất cứ con quỷ nào!
Ngay khoảnh khoắc nhìn thấy gương mặt này, Tạ Liên như rơi vào một cơn ác mộng. Nỗi sợ hãi tột độ khiến cả người y chết lặng, đến nỗi y không biết mình đứng lên từ lúc nào, và cũng không biết trên mặt mình lộ ra biểu cảm gì, nhưng chắc chắn là đáng sợ vô cùng. Thiếu niên nọ rề rà tháo băng vải xuống, vốn dĩ đã thấp thỏm lo sợ, thấy phản ứng của Tạ Liên thì thụt lùi hai bước, dường như biết rằng Tạ Liên không thể nào chấp nhận gương mặt này, cậu ta thình lình che kín gương mặt khủng khiếp của mình như để tự vệ, sau đó hét to một tiếng, bỏ chạy vào sâu trong rừng rậm.
Bấy giờ Tạ Liên mới phục hồi tinh thần lại, nói: "Đợi đã!!!"
Y vừa đuổi theo vừa nói: "Đợi đã! Quay về đi!"
Nhưng dù gì Tạ Liên cũng ngẩn người một lúc lâu mới phản ứng lại, còn thiếu niên nọ nắm rõ đường lối trong núi, lại quen lẩn trốn ẩn núp trong bóng đêm, chẳng mấy chốc đã trốn biệt chẳng thấy tăm hơi, y có gọi thế nào cũng không chịu ra. Bên cạnh không có ai tìm phụ, y lại cạn kiệt pháp lực, không có cách nào thông linh truyền âm, y chạy quanh núi một lượt, thế mà tìm gần nửa canh giờ cũng không có kết quả. Gió lạnh thổi qua, Tạ Liên tỉnh táo hơn chút, biết một mình mình đi lung tung như con ruồi không đầu cũng không phải cách hay, y cố giữ bình tĩnh, nhủ thầm: "Biết đâu cậu ta sẽ trở về mang thi thể của Tiểu Huỳnh cô nương đi." Nghĩ vậy, Tạ Liên bèn quay lại trước miếu Minh Quang, thế rồi không khỏi giật mình.
Chỉ thấy rất nhiều người mặc áo đen đã tụ tập trong khu rừng sau miếu, ai nấy cũng mặt mày nghiêm túc, đang cẩn thận đưa hơn bốn mươi thi thể bị treo ngược kia xuống. Trước rừng cây có một bóng người cao gầy đang đứng khoanh tay giám sát, lúc ngoảnh đầu để lộ gương mặt thiếu niên thanh tú mà lạnh nhạt, chính là Phù Dao. Xem ra Phù Dao quay về thiên đình một chuyến, dẫn theo một nhóm thần quan của điện Huyền Chân xuống giúp đỡ.
Tạ Liên đang định mở miệng, phía sau chợt vang lên bước chân, là Nam Phong đưa đám thôn dân kia xuống núi xong quay trở về. Thấy tình hình trước mắt, Nam Phong liếc nhìn Phù Dao, nói: "Chẳng phải ngươi bỏ chạy một mình sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Quan Tứ Phúc
Mystery / ThrillerTác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭) Thể loại: Linh dị thần quái, có yếu tố tiên hiệp tu chân, C thiên R địa Quỷ vương công × Tiên phong đạo cốt lượm đồng nát thụ; 1V1, chậm nhiệt, chủ thụ, HE. Tình trạng: Toàn văn hoàn: 252 chương gồm 244 chương...