Chương 16: Áo đỏ hơn lá phong, da trắng như tuyết (4)

4.2K 276 70
                                    

Tạ Liên sửng sốt tại chỗ. Nhìn thiếu niên nọ thân hình mảnh khảnh nhưng lại giúp mình xách một bọc đồng nát lớn, còn xách thong thả ung dung như thế, khiến y liên tục nhủ thầm có lỗi quá có lỗi quá. Tam Lang bước vài bước đã đi ra ngoài, Tạ Liên đang định đuổi theo, sực nhớ ông cụ đánh xe còn nằm trên xe, y lập tức quay trở lại chạm tay cái nữa, đánh thức ông ta, căn dặn ông ta tuyệt đối đừng nói chuyện tối nay với ai. Dọc đường thấy bản lĩnh của y, ông cụ nghe một nào dám làm hai, gật đầu lia lịa rồi vội vàng kéo Lão Hoàng về nhà.

Trên xe đẩy chỉ còn thừa lại một cuộn chiếu, Tạ Liên vác nó trên lưng, đến khi quay đầu lại, Tam Lang đã dùng một tay xách bọc đồ ngổn ngang to đùng đó, khoan thai bước lên sườn núi.

Đến trước Bồ Tề quán xiêu vẹo xập xệ, Tam Lang vừa cúi đầu liền phì cười một tiếng, như thể trông thấy thứ gì thú vị lắm. Tạ Liên đến gần mới phát hiện, thứ mà Tam Lang đang nhìn chính là tấm bảng bản quán xập xệ nguy hiểm cầu quyên tiền kia, y ho khẽ một tiếng: "Đệ cũng thấy rồi, là như vậy đó. Cho nên lúc nãy ta mới nói, chắc đệ ở không quen đâu."

Tam Lang nói: "Tốt lắm mà

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.


Tam Lang nói: "Tốt lắm mà."

Trước đây toàn là Tạ Liên nói "cũng thường thôi cũng thường thôi" với người khác, hôm nay thật sự là lần đầu tiên y nghe người khác nói như vậy với mình, cảm giác đúng là khó diễn tả. Cửa gỗ trước Bồ Tề quán đã mục nát từ lâu, Tạ Liên dỡ nó xuống thay bằng rèm, y bước lên vén rèm, nói: "Vào đi." Tam Lang theo sau y, vào trong.

Đồ đạc bày biện trong gian nhà gỗ nhỏ này nhìn một cái là thấy hết, chỉ có một bàn thờ hình chữ nhật, hai chiếc ghế gỗ nhỏ, một cái đệm hương bồ nhỏ, một chiếc hòm công đức. Tạ Liên nhận bọc đồ mà Tam Lang xách trong tay, đặt ống xăm, lư hương và giấy bút mua về lên bàn thờ, châm một cây nến đỏ mà lúc lượm đồng nát người ta thuận tay nhét cho, gian nhà thoáng cái sáng lên. Tam Lang tiện tay cầm lấy ống xăm, lắc lắc rồi buông xuống, hỏi: "Vậy nên, có giường không?"

Tạ Liên xoay người, lặng lẽ đặt cuộn chiếu trên lưng xuống, đưa cho Tam Lang nhìn.

Tam Lang nhướn một bên lông mày, hỏi: "Chỉ có một tấm thôi à?"

Trên đường trở về từ trấn trên, Tạ Liên mới gặp phải thiếu niên này, tất nhiên không nghĩ rằng sớm nên mua thêm một tấm. Y nói: "Nếu đệ không ngại, tối nay chúng ta có thể chen chúc một tí."

Tam Lang đáp: "Cũng được."

Tạ Liên lấy chổi quét sàn lần nữa, Tam Lang nhìn quanh quán một vòng, nói: "Ca ca, trong quán của huynh, có phải thiếu chút đồ không?"

Tạ Liên quét sàn xong, đang ngồi xổm dưới đất trải chiếu ra, nghe vậy bèn vừa trải vừa nói: "Ta nghĩ, ngoại trừ tín đồ, hẳn là không thiếu gì cả."

Tam Lang cũng ngồi xổm xuống, một tay chống cằm, hỏi: "Tượng thần đâu?"

Được hắn nhắc nhở, bấy giờ Tạ Liên mới sực nhớ, mình thế mà lại quên thứ quan trọng nhất -- Tượng thần!

Quán không có tượng thần thì còn là quán gì nữa? Tuy rằng bản tôn Tạ Liên ở đây, nhưng đâu thể bảo y tự ngồi lên bàn thờ mỗi ngày.

Suy tư chốc lát, Tạ Liên đã tìm được cách giải quyết, nói: "Mới nãy có mua giấy bút, ngày mai ta vẽ một bức chân dung treo lên vậy."

Tự mình vẽ chân dung cho mình treo trong quán của mình, nếu việc này truyền lên thiên giới, đoán chừng sẽ lại bị cười vào mặt mười năm. Nhưng mà điêu khắc một pho tượng thần vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, so ra, Tạ Liên thà chọn bị cười vào mặt mười năm. Ai ngờ, Tam Lang nói: "Vẽ tranh? Ta biết nè, cần giúp không?"

Tạ Liên sửng sốt, cười nói: "Vậy cảm ơn đệ trước, nhưng ta sợ đệ không biết vẽ tranh Thái tử Tiên Lạc đâu." Suy cho cùng, tranh chân dung của y đã gần như bị đốt sạch vào tám trăm năm trước, mà bất luận bây giờ may mắn còn lại bao nhiêu, chỉ sợ chẳng có mấy ai từng xem qua. Tam Lang lại nói: "Dĩ nhiên ta biết rồi. Khi nãy chúng ta ở trên xe, không phải đang nói đến vị Thái tử điện hạ đó sao?"

Tạ Liên nhớ lại, đúng là thế thật, khi nãy trên đường đi, y nói "chắc đệ không biết đâu", mà Tam Lang lại không trả lời. Bây giờ nghe hắn nói vậy, Tạ Liên không khỏi lấy làm lạ. Trải chiếu xong, y đứng thẳng dậy, hỏi: "Chẳng lẽ Tam Lang đệ thật sự biết y?"

Tam Lang ngồi trên chiếu, đáp: "Biết chứ."

Nét mặt và giọng điệu khi nói chuyện của thiếu niên này trông hết sức thú vị. Hắn thường xuyên mỉm cười, quả thật khó mà phân rõ, rốt cuộc nụ cười của hắn là thật lòng thật dạ, hay đang mỉa mai đối phương không đáng nhắc tới. Sau cả chặng đường nghe Tam Lang kể chuyện trên trời dưới đất, Tạ Liên vẫn có chút hứng thú với đánh giá của đối phương, y ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Vậy, đối với vị Thái tử Tiên Lạc này, Tam Lang đệ có quan điểm thế nào?"

Hai người ngồi đối diện dưới đèn, nến đỏ bập bùng ánh lửa. Tam Lang đưa lưng về phía ánh nến, đôi mắt đen láy chìm trong bóng mờ, không thấy rõ sắc mặt.

Lát sau, hắn nói: "Ta cảm thấy, chắc chắn Quân Ngô ghét y lắm."

Không ngờ lại nhận được câu trả lời này, Tạ Liên sửng sốt, hỏi: "Tại sao đệ lại cho là thế?"

Tam Lang nói: "Bằng không tại sao lại đày y xuống tận hai lần?"

Nghe vậy, Tạ Liên mỉm cười, nghĩ thầm: "Quả là cách nghĩ của trẻ con."

Y cúi đầu, vừa chậm rãi cởi đai áo vừa nói: "Việc này không liên quan đến ghét hay không ghét. Trên đời có rất nhiều chuyện không thể đơn giản dùng ghét và thích để giảng giải."

Tam Lang nói: "Ồ."

Tạ Liên xoay người, tháo giày trắng, nói tiếp: "Huống chi đã làm sai thì phải nhận trừng phạt, hai lần đó Đế Quân chỉ làm tròn bổn phận mà thôi."

Tam Lang từ chối cho ý kiến: "Chắc thế."

Bên này Tạ Liên cởi áo ngoài ra, gấp gọn gàng chuẩn bị đặt lên bàn thờ, còn định nói thêm đôi câu, nhưng vừa ngoảnh đầu chỉ thấy ánh mắt của Tam Lang đang dừng trên chân mình.

Thiên Quan Tứ PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ