Chương 70: Tượng vàng ngã, tướng sĩ lỗ mãng gặp đứa con tội nghiệp

3.6K 178 10
                                    

Tạ Liên nói: "Gọi cho Mộ Tình ngay."

Phong Tín khép ngón trỏ và ngón giữa tay phải, đặt lên huyệt thái dương, thông linh với Mộ Tình. Bên kia, Thích Dung mắng: "Ra là chạy đến từ cái xó Vĩnh An, đúng là núi nghèo nước độc sinh điêu dân. Bộ nghèo là được quyền cướp tiền của thần tiên à?"

Lang Anh nói: "Ta không có cướp. Bây giờ ta lạy thần tiên mà các ngươi thờ, ta quỳ gối dập đầu trước ngài ấy, cầu xin ngài ấy cho ta tiền cứu mạng người dân quê nhà ta, ngài ấy có cứu chúng ta không?"

Thích Dung nghẹn họng, nhủ thầm nếu như nói có, chắc không phải cái thằng này sẽ trèo lên từ lan can ôm tiền bỏ chạy như đúng lý hợp tình chứ? Vì vậy, gã nói: "Thái tử điện hạ là thần tiên, thần tiên đều bận tối tăm mặt mũi, ai mà rảnh để ý tới hạng điêu dân các ngươi!"

Nghe vậy, Lang Anh chậm rãi gật đầu, nói: "Ta cũng cho rằng sẽ không để ý. Đâu phải chúng ta chưa từng van lạy, chẳng phải từ đầu chí cuối đều vô dụng sao? Nên chết vẫn chết thôi."

Lòng Tạ Liên chấn động, một đạo nhân quát lên: "Cái kẻ này, dám nói lời bất kính như thế trong điện thần, không sợ thiên nhân giáng tội sao!"

Lang Anh lại nói: "Chẳng sao cả. Giáng thì giáng đi. Đã không sợ ngài ấy không cứu, còn sợ ngài ấy giáng tội sao?"

Thích Dung phất tay, một đám kẻ hầu chờ chực đã lâu đua nhau xông lên, vây quanh thanh niên kia tay đấm chân đá. Phong Tín ở bên trong tận dụng mọi điều kiện có thể, tiêu trừ độ lực đấm đá của bọn chúng, vì thế tuy Lang Anh trông như bị đè xuống hành hung, nhưng mặt mũi lại ngớ ra, không tránh không né, chỉ thỉnh thoảng nâng tay che bọc hành lý trên lưng mình. Thích Dung thì cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa rung đùi, quát: "Đánh, đánh mạnh vào cho bản vương!" Đúng là rặt một bộ kẻ gian ác. Nghe gã tự xưng, Lang Anh bỗng dưng ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngươi là vương? Vương gì cơ? Ngươi sống trong hoàng cung sao? Ngươi gặp được quốc vương sao?"

Thích Dung thuận miệng phun một cái: "Ta là ông nội của ngươi đấy! Ngươi còn trông mong được gặp quốc vương bệ hạ à? Bệ hạ ngày bận ngàn việc, ai mà rảnh để ý tới ngươi."

Lang Anh lắc lắc cổ, ngoan cường hỏi: "Tại sao không rảnh để ý tới ta? Thần tiên không rảnh để ý tới ta, bệ hạ cũng không rảnh để ý tới ta, vậy cuối cùng ai rảnh để ý tới ta đây? Rốt cuộc ta nên đi tìm ai? Quốc vương có biết bên Vĩnh An đã chết rất nhiều người không? Người trong hoàng thành có biết không? Nếu biết thì tại sao thà ném tiền xuống nước cũng không muốn cho chúng ta?"

Thích Dung cười sằng sặc: "Tiền của bọn ta, thích tiêu thế nào thì tiêu thế nấy, cho dù chơi lia đồng xu trên mặt nước cũng chẳng mắc mớ gì đến người khác, dựa vào đâu phải chia cho các ngươi? Ngươi nghèo thì ngươi có lý à?"

Tuy rằng lời trên cũng có lý lẽ nhất định của nó, nhưng nói vào lúc này thật sự không phù hợp cho lắm. Tạ Liên đang định nghĩ cách bịt miệng Thích Dung lại, ngay lúc đó, một thiếu niên áo đen vội vã vòng ra từ sau điện, hỏi: "Điện hạ cho gọi ta có chuyện gì?"

Tạ Liên ngoắc tay, nói: "Mộ Tình mau tới đây. Mấy ngày nay trong số những lời cầu nguyện ngươi nhận được, có nghe về tin tức Vĩnh An gặp nạn hạn hán không?"

Mộ Tình cũng sửng sốt: "Không có nghe nói."

Phong Tín buột miệng thốt ra trong lúc cấp bách: "Làm sao không có được? Dân chạy nạn bên kia trốn đến đây luôn rồi!"

Giọng điệu của Phong Tín quá chắc chắn, khiến cho sắc mặt Mộ Tình hơi đanh lại, gượng gạo nói: "Ta nói đúng sự thật thôi, đích xác là không có. Chẳng lẽ ý của ngươi là ta cố tình biết mà không báo? Vậy ngươi có nhận được không? Nếu thật sự có người Vĩnh An khẩn cầu giải hạn, điện Thái Tử là tháng lẻ do ta phụ trách, tháng chẵn do ngươi phụ trách, chắc không đến mức toàn bộ lời cầu phúc liên quan đến nạn hạn hán đều tập hợp vào tháng lẻ đâu nhỉ, nên ngươi cũng chẳng biết tẹo nào hết."

Phong Tín ngẩn ra, ngẫm lại đúng là có lý, bèn nói: "Ta đâu có nói ngươi cố tình. Ngươi nghĩ nhiều quá rồi."

Nghe như bọn họ lại sắp bắt đầu cãi cọ, Tạ Liên đau đầu làm dấu "tạm dừng", nói: "Được rồi, Phong Tín không có ý đó đâu. Ngừng ngay đi."

Hai người lập tức ngậm miệng không tranh cãi nữa. Đúng lúc Thích Dung nhìn thuộc hạ đánh Lang Anh rốt cuộc cũng phát ngán, gã vớ cái túi nhỏ đựng vỏ hạt dưa, nói: "Lôi thằng trộm cắp này vào đại lao nhốt đi." Đám người hầu đáp: "Tuân lệnh!" Sau đó vài kẻ nhấc Lang Anh lên.

Tạ Liên nói: "Giải quyết vấn đề hiện tại trước đã, cứu người này ra, rồi ta sẽ hỏi kỹ hắn về chuyện của Vĩnh An."

Sắc mặt dịu lại, Mộ Tình dè dặt đáp: "Điện hạ muốn giải quyết thế nào? Huynh không thể tùy tiện hiển linh được."

Sau khi phi thăng, quy tắc mà Tạ Liên không tài nào hiểu được chính là cái này. Bảo rằng thần quan phải cứu rỗi chúng sinh, thế mà cứ khăng khăng muốn ra vẻ ta đây, ngự trị trên chúng sinh, không được tùy tiện hiển linh, khiến cho y thường xuyên khoanh tay bó gối, phiền muộn vô cùng. May là Tạ Liên cũng có không ít cách đối phó, y không nghĩ ngợi gì, cũng chẳng buồn ngoảnh đầu, đưa tay đẩy một cái. Phát hiện cái bóng trên mặt đất thoáng lắc lư, đám người phía trước ngờ vực xoay người lại. Giây tiếp theo, Thích Dung kêu thảm thiết: "Thái tử biểu ca --"

Cái đẩy này, Tạ Liên thế mà lại đẩy ngã tượng thần của mình!

Pho tượng vàng cầm kiếm cầm hoa tao nhã tuấn tú như nghiêng mà không nghiêng, từ từ ngả sang một bên. Sắc mặt Thích Dung trông tan nát ruột gan cứ như nhìn thấy mẹ mình thắt cổ đá ghế, chẳng còn hơi sức để ý Lang Anh, chạy ào qua ôm chặt đùi tượng thần, ngoan cường chống đỡ, gào khản cổ: "Lũ vô dụng các ngươi còn chờ gì nữa! Mau giúp ta đỡ huynh ấy! Đừng để Thái tử biểu ca ngã!! Huynh ấy không thể ngã được!!!"

Thiên Quan Tứ PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ