Chương 20: Rút ngàn dặm đất, lạc giữa bão cát

5K 253 30
                                    

Tạ Liên lại nói: "Tuy rằng đều là lời đồn dã sử, nhưng nước Bán Nguyệt hẳn thật sự tồn tại."

Tam Lang nói: "Ồ?"

Tạ Liên nghĩ thầm, cũng không thể nói cho Tam Lang biết hơn hai trăm năm trước lúc nước Bán Nguyệt còn chưa xuất hiện yêu đạo này nọ kia, mình từng lượm đồng nát ở bên đó. Lúc này, Nam Phong đã vẽ xong một trận pháp chi chít dưới mặt đất, đứng lên nói: "Được rồi. Khi nào xuất phát?"

Tạ Liên bèn nhanh chóng thu dọn bọc đồ, đi tới trước cửa, nói: "Bây giờ luôn đi."

Y đặt tay lên cửa, nói: "Quan trời ban phúc, bách vô cấm kỵ!" Dứt lời đẩy nhẹ một cái.

Đẩy cửa ra, ngoài cửa đã không còn thấy một mảnh sườn núi và thôn trang, thay vào đó là một con đường trống không.

Con đường này tuy rộng thênh thang nhưng vắng vẻ không người, hồi lâu sau mới nhìn thấy một hai người đi đường. Không phải vì bây giờ sắc trời đã tối mà là vì dân cư ở vùng Tây Bắc thưa thớt ít ỏi, xưa giờ đã thế, hơn nữa đến gần sa mạc, cho dù là ban ngày, ước chừng người đi đường cũng chẳng có bao nhiêu. Tạ Liên đi ra từ trong quán, trở tay đóng cửa, nhưng khi quay đầu nhìn lại, y đi ra từ Bồ Tề quán hồi nào chứ? Phía sau rõ ràng là một quán trọ nhỏ. Một bước này, chỉ sợ đã bước xa ngàn dặm, đây cũng chính là điểm thần kỳ của thuật Rút Đất.

Vài người đi đường lướt ngang qua, lầm bầm nhìn ngó bọn họ, đề phòng cao độ. Lúc này, chỉ nghe Tam Lang ở sau lưng y nói: "Theo sách cổ ghi lại, lúc mặt trăng lặn, đi thẳng về hướng sao Bắc Cực sẽ trông thấy nước Bán Nguyệt. Ca ca, huynh nhìn này." Hắn chỉ lên trời, nói: "Sao Bắc Đẩu."

Tạ Liên ngửa đầu nhìn, cười nói: "Sao Bắc Đẩu, sáng quá."

Tam Lang đi tới bên cạnh sóng vai với Tạ Liên, đưa mắt nhìn y rồi cũng ngẩng đầu lên, cười nói: "Đúng thế. Trời đêm vùng Tây Bắc, không hiểu vì sao mà có vẻ sáng hơn Trung Nguyên nhiều."

Tạ Liên tỏ vẻ tán thành. Hai người đứng bên kia thảo luận trời đêm và trăng sao một cách nghiêm trang và trịnh trọng, hai tiểu thần quan đứng phía sau quả thật không thể tin nổi. Nam Phong hỏi: "Sao hắn cũng ở đây?!"

Tam Lang nói bằng giọng vô tội: "À, ta thấy kỳ môn độn giáp* này thần kỳ quá nên tiện thể đi theo tham quan chút đó mà."

*Kỳ môn độn giáp: Là một loại thuật số, cho ta biết được thời điểm nào, phương vị nào sẽ có lợi cho ta và phương vị nào sẽ bất lợi cho ta, rồi ta có thể dựa vào đó cải thiện vận mệnh của ta cho từng thời điểm. (Theo dharmasite)

Nam Phong giận dữ nói: "Tham quan? Ngươi tưởng bọn này đi du lịch hả?!"

Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nói: "Thôi được rồi, đi theo thì đi theo, cậu ấy cũng đâu có ăn lương khô của các ngươi, cái ta mang theo chắc đủ rồi. Tam Lang, theo sát ta, đừng đi lạc đó."

Tam Lang ngoan ngoãn đáp: "Ừm."

"Đây là vấn đề ai ăn lương khô của ai sao?!"

"Ầy, Nam Phong, đêm hôm khuya khoắt, mọi người ngủ hết rồi. Làm chính sự thì lo làm chính sự, đừng để ý nhiều thế. Đi thôi đi thôi."

...

Theo chỉ dẫn của sao Bắc Đẩu*, bốn người đi thẳng về hướng Bắc. Đi một đêm, thành trấn và sắc xanh dọc đường từ từ thưa dần, còn cát đá trên mặt đường dần dần tăng nhanh, chờ khi dưới chân không còn giẫm bùn đất nữa, bấy giờ bọn họ mới tiến vào sa mạc. Sử dụng thuật Rút Đất, tuy rằng có thể một bước ngàn dặm, nhưng vượt qua khoảng cách càng xa, pháp lực tiêu hao càng nhiều, khoảng cách thời gian để lần sau dùng thuật cũng càng lâu. Lần này Nam Phong dùng, ít nhất có bốn canh giờ không thể dùng nữa. Chưa kể nếu Nam Phong đã tiêu hao một lượng pháp lực, xuất phát từ suy xét dự trù chiến lực, Tạ Liên cũng sẽ không để Phù Dao dùng thêm lần nữa, vì để phòng ngừa vạn nhất, suy cho cùng cũng phải có người nào dồi dào pháp lực.

*Chòm sao Bắc Đẩu được dùng để xác định sao Bắc Cực.

Thiên Quan Tứ PhúcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ