Chương 89: Đêm Trung Thu xem tiệc đấu đèn(1)
"Keng!"
Tia lửa tóe lên.
Lưỡi kiếm cắm sâu vào đất đá, Tạ Liên cầm kiếm bằng hai tay, cúi đầu áp sát trán vào chuôi kiếm, răng như sắp bị mình cắn nát trong khoang miệng.
"Đồ vô dụng!"
Thích Dung cười ha ha "Cái đồ vô dụng này! Ta biết ngay huynh không dám giết ta mà! Cho dù ta sỉ nhục huynh thế nào, hành hạ huynh đến chết ra sao, chỉ cần ta kề đao lên cổ người khác, huynh sẽ không làm gì được ta. Đồ hèn nhát vô dụng, làm thần mà như huynh thì còn sống làm gì!"
Thế nhưng, Tạ Liên đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Y ngẩng đầu, ánh mắt lạnh buốt "Ngươi đừng vui mừng quá sớm. Ta không làm gì được ngươi, tự khắc sẽ có người làm được."
Thích Dung hứ một tiếng "Huynh lại định ôm đùi Đế Quân cầu xin gã phân xử cho huynh à? Thôi đừng mơ mộng nữa, năm đó người ta có để ý đến huynh không? Hả? Bây giờ còn mặt dày sáp lại gần gã, huynh ngu vừa thôi chứ."
Tạ Liên lột trang phục Duyệt Thần trang trọng hoa lệ khỏi người Thích Dung, gọi Nhược Da trói Thích Dung lại ném sang một bên, nói "Tốt nhất ngươi nên im miệng bớt nói vài câu đi."
Thích Dung hỏi "Ta lại chẳng sợ huynh, huynh lấy cái gì uy hiếp ta?"
Tạ Liên nói "Vậy ngươi có sợ Hoa Thành không?"
Rốt cuộc nụ cười của Thích Dung cũng cứng đờ giây lát. Trong giây lát đó, Tạ Liên nói khẽ "Ta nói trước cho ngươi biết, ngộ nhỡ lúc nào đó tâm trạng của ta không tốt, biết đâu chừng ta sẽ giao ngươi cho Hoa Thành, nhờ đệ ấy giúp ta nghĩ cách trị ngươi. Vậy nên ngươi liệu mà cẩn thận cho ta, nghe rõ chưa?"
Nghe vậy, Thích Dung hết cười nổi. Gã hoảng sợ nói "Mẹ nó huynh thật độc ác! Mệt thân huynh nghĩ ra chiêu này đấy! Thôi thì huynh cứ giao ta cho Lang Thiên Thu đi!"
Tạ Liên quỳ gối, bắt đầu dùng tay nhặt từng hạt thô ráp to nhỏ không đồng đều dưới nền đất và trong đáy quan tài. Thật ra tạm thời y sẽ không giao Thích Dung cho Thượng thiên đình, nguyên nhân là vì Lang Thiên Thu. Nếu giao nộp gã, Lang Thiên Thu biết được tung tích của Thích Dung tất sẽ giơ kiếm xông tới giết gã. Có nên để Lang Thiên Thu giết không? Đau đầu. Lỡ như giết rồi, bước tiếp theo sẽ ra sao? Lại đau đầu. Cho nên, trước mắt không thể giao Thích Dung cho Thượng thiên đình được.Vậy thì xem ra, đi tìm Hoa Thành giúp đỡ có vẻ là lựa chọn không tệ. Nhưng thành thật mà nói, Tạ Liên chỉ lấy Hoa Thành ra dọa Thích Dung thôi. Dù sao y cũng đã làm phiền Hoa Thành nhiều lần rồi, lần nào có chuyện gì cũng nghĩ đến Hoa Thành đầu tiên, cứ cảm thấy mình gần gũi người ta quá. Chỉ mỗi việc bây giờ lôi Hoa Thành ra hù dọa Thích Dung, Tạ Liên đã thấy hơi ngượng ngùng.
Thích Dung quay đầu, nhổ một bãi nước miếng lẫn máu sang hướng khác, đứa bé tội nghiệp kia đưa tay sờ trán gã, hỏi "Cha ơi, cha có sao không? Có phải cha bị đánh đau lắm không?"
Thích Dung có vẻ rất thích thú hưởng thụ trò chơi cha con này, gã đáp bằng giọng quái gở "Con trai ngoan~ Cha không sao~ Ha ha ha."
Hốc mắt đỏ hoe, Tạ Liên nhặt đống bột vụn kia lên, cẩn thận cất vào trong trang phục Duyệt Thần. Đứa bé lặng lẽ bò qua, giúp Tạ Liên nhặt một ít. Thấy đôi tay nhỏ nhắn của nó, Tạ Liên ngẩng đầu lên nhìn, đứa bé nói nhỏ "Ca ca ơi, huynh đừng đánh cha con nữa không, thả bọn con đi đi. Bọn con không đến nhà huynh trộm đồ nữa đâu."
Tạ Liên cố dằn nỗi xót xa trong lòng, hỏi "Bạn nhỏ, con tên gì?"
Đứa bé đáp "Con tên Cốc Tử."
Tạ Liên gom đủ tất cả tro cốt, bọc trong quần áo, gấp gọn gàng đặt trở vào quan tài, đóng nắp lại rồi mới ôn tồn nói "Cốc Tử, kẻ đó không phải là cha con, là một người khác, cha con bị quỷ nhập rồi, bây giờ là một kẻ xấu."
Đứa bé không hiểu được lời y nói, ngơ ngác hỏi "Người khác ạ? Đâu phải đâu, con nhận ra mà, đó là cha con."
Thích Dung khen ngợi "Tốt lắm tốt lắm, đáng giá quá cơ, nhặt được một thằng con hời! Ha ha ha... Á!" Tạ Liên đá gã một cú.
Cốc Tử tuổi còn nhỏ, vẫn luôn sống nương tựa vào cha, hết mực ỷ lại vào cơ thể mà Thích Dung đã nhập, nói sao cũng không chịu tách rời. Tạ Liên nhất thời nghĩ không ra nên thu xếp cho nó thế nào, chỉ đành vác kiếm Phương Tâm, trịnh trọng dập đầu ba cái trước quan tài, sau đó tay trái xốc Thích Dung, tay phải ôm Cốc Tử, rời khỏi núi Thái Thương, phóng về thôn Bồ Tề nhanh như chớp.
Đi xa nhiều ngày, lúc về đến nơi đang là đêm khuya, cửa Bồ Tề quán mở toang, nhang khói cuồn cuộn, lư hương trên bàn thờ cắm đầy nhang, trên bàn cũng chất chồng đồ cúng. Tạ Liên bước vào cửa, tùy tiện nhìn xung quanh, thuận tay lấy hai cái bánh bao trên bàn thờ, một cái đưa cho Cốc Tử, một cái thô bạo nhét vào mồm Thích Dung. Dù sao cơ thể này vẫn là người sống, trước khi Tạ Liên nghiên cứu ra cách lôi Thích Dung khỏi thân xác người này, nói sao cũng phải cho ăn uống tử tế. Thích Dung phun bánh bao ra, mắng to là khó nuốt, rồi lại có vẻ không yên tâm, hỏi: "Huynh nói đi! Chắc huynh sẽ không giao ta cho Hoa Thành thật đâu nhỉ??"
Tạ Liên cười lạnh "Ngươi sợ lắm à?" Chẳng muốn nghe mấy lời nói nhảm của gã, Tạ Liên xoay người lục lọi đống hũ dưa muối dưới đất. Thích Dung mạnh miệng chống chế "Ta việc gì phải sợ, kẻ nên sợ là huynh đấy, thân là thần quan mà lại cấu kết làm bậy với loại Tuyệt này, huynh..." Đang nói dở, ánh mắt gã chợt khóa chặt ở một nơi. Hóa ra Tạ Liên vừa cúi người, một vật trượt ra từ lớp áo trước ngực y.
Đó là một chiếc nhẫn trong suốt lấp lánh, thứ mà Thích Dung đang nhìn chòng chọc chính là nó.
Tạ Liên không chú ý đến ánh mắt của gã, Thích Dung ở sau lưng y lại tỏ vẻ ngờ vực. Một lúc sau, gã hỏi "Thái tử biểu ca, thứ trước ngực huynh là gì thế??"
Tạ Liên vốn không định ngó ngàng đến gã, nhưng chiếc nhẫn Thích Dung nhắc tới là vật mà y khá để tâm, y bèn xoay người lại, dùng ngón tay móc sợi dây bạc dài mảnh, nói "Cái này hả? Ngươi biết là cái gì không?"
Thích Dung nói "Huynh đem qua đây đi, cho ta xem là ta biết ngay."
Tạ Liên lại trả lời "Biết thì nói, không nói thì im miệng."
Thích Dung hậm hực "Huynh toàn làm dữ với người quen, có bản lĩnh thì ra oai với người ngoài đi."
Tạ Liên nhét dây bạc vào trong ngực, đeo sát cạnh da thịt, đáp "Có bản lĩnh thì ngươi nói tiếp đi, nói một câu ta ghim một phần, cứ thêm một phần ngươi lại gần đao của Hoa Thành thêm một bước."
Trong vô thức, y lại dùng tên Hoa Thành một cách thuần thục. Thích Dung cười khẩy "Huynh bớt đem Hoa Thành ra dọa ta đi, biết đâu chừng ngày nào đó chính huynh sẽ chết dưới đao của ai đấy! Chẳng phải huynh muốn biết đó là thứ gì sao? Một trong Tứ hại ta đây nói cho huynh biết, đó là vật nguyền rủa, là vật chẳng lành! Còn không mau vứt đi, lại dám đeo nó trên người nữa chứ, có phải huynh ngại mình sống lâu quá không?"
Nghe vậy, Tạ Liên chợt hiểu ra, đứng dậy hỏi "Thật sao?"
Thích Dung đáp "Nói nhảm! Kẻ đưa cho huynh vật này, bất luận là quỷ hay người, chắc chắn không có ý tốt."
Tạ Liên lại ngồi xuống "Ồ."
Thích Dung "Ồ cái gì?!"
Tạ Liên chẳng buồn ngoái đầu, hờ hững đáp "Ồ tức là lời của ngươi tin được mới là lạ. Ta lựa chọn tin tưởng người tặng ta vật này. Ta quyết định sẽ luôn đeo nó trên người."
Tạ Liên luôn nhã nhặn điềm đạm với người khác, riêng với Thích Dung thì vô cùng hà khắc. Thích Dung tức gần chết, chửi đổng luôn mồm, Tạ Liên chỉ vờ như không nghe thấy gì hết. Phát hiện lục mãi cũng không tìm được cái hũ đựng Bán Nguyệt, y nghĩ bụng "Lẽ nào Phong Sư tới đưa nàng đi rồi?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiên Quan Tứ Phúc
Misteri / ThrillerTác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭) Thể loại: Linh dị thần quái, có yếu tố tiên hiệp tu chân, C thiên R địa Quỷ vương công × Tiên phong đạo cốt lượm đồng nát thụ; 1V1, chậm nhiệt, chủ thụ, HE. Tình trạng: Toàn văn hoàn: 252 chương gồm 244 chương...