"Lúc nãy thật tuyệt vời" Renjun gần như đang hét vào mặt Jeno "Cái quái gì thế? Lee Jeno! Đó là , thật đáng kinh ngạc mà! Jaemin và cậu!"
"injun" Jeno cảm thấy như mình vẫn chưa lấy lại được hơi thở, như thể anh ấy đã để hồn mình nơi sàn nhảy, hoặc là nó đang ở cạnh Jaemin.
"Cậu làm sao mà hôm nay lại tuyệt thế hả? Ai khiến cậu tự tin lên sàn như vậy?" Renjun nắm lấy vai Jeno và lắc "Cậu đã giết rất nhiều người đấy"
Jeno cũng không biết đâu. Anh ấy đang cần Jaemin nhưng lại thấy cậu ta đang mải mê trò chuyện với mấy anh chàng trong phòng khách, tuy nhiên Jeno cũng không muốn làm phiền cậu ấy.
Biểu hiện của Jeno dịu lại "Tại sao lúc đó cậu không nói cho cậu ta biết? Cách cậu ta nhìn cậu nhảy rất..ừm.. cậu ta dành rất nhiều sự chú ý cho cậu đấy"
"Dừng lại" Jeno nói "Chỉ là - mình nghĩ lúc này chưa thích hợp"
"Cậu nên nói với cậu ta"
"Nếu mình không thì sao?"
"Vậy thì cậu nên cho cậu ấy xem"
"Gì? MÌnh không hôn nhé - "
"Không, đồ ngốc" Renjun nói "Gửi cho cậu ấy, mình cũng không biết nữa. sô cô la hay gì đó. Viết một lá thư, bất cứ điều gì mà con gái hay làm ấy. Hãy vượt qua nó nếu cậu không muốn làm tổn thương chính mình"
"Mình ghét làm những thứ đó"
"Nhưng cậu không ghét Jaemin. Ồ - cậu ta kìa. Đi đi!!!"
Renjun dùng hết sức xoay người Jeno lại và đẩy anh ta nhào tới trước, xém vấp ngã về phía Jaemin.
"Ồ, này!" Jaemin vui vẻ giữ lấy Jeno và không hề có ý định buông tay Jeno "Anh định đi đâu đó?"
Jeno nghĩ rằng mình nên giết Renjun "Uh, không, còn cậu?"
Má Jaemin ửng đỏ, Jeno không biết có phải do rượu không. Nhưng hình như có mùi bia
"Nghiêm túc mà nói hôm nay anh đã giết rất nhiều mạng người đấy Jeno. Em buộc phải năng nổ hơn nếu không muốn đánh mất danh hiệu Dancing King của mình"
"Tôi sẽ xem đó là lời khen" Jeno đỏ mặt "Hôm nay thật vui"
"Đúng vậy. Chúng ta nên làm điều này thường xuyên"
"Anh có ổn không?" Jaemin hỏi, cậu ta đang nhìn Jeno chăm chú, đầu nghiêng xuống để vượt qua sự chênh lệch chiều cao, mắt đối mắt khiến Jeno bùng cháy trong lòng.
"Ừ tôi - cảm thấy hơi lâng lâng"
"Có lẽ anh nên uống một ít nước"
Jeno nhìn thấy ánh mắt của Jaemin, anh không còn để ý đến tiếng nhạc hay những người xung quanh đang xô đẩy, chen lấn, chỉ nhìn chằm chằm mỗi Jaemin và chờ đợi khoảng khắc.
Jaemin hơi rướn người về phía trước, ngập ngừng như thế đang muốn hỏi điều gì. Jeno có thể cảm nhận được hơi thở của Jaemin trên mặt mình, trên môi anh, mọi cơ mặt anh đang trong tình trạng báo động. Cảm giác chói tai, sức nóng gần như không thể chịu đựng nổi, Jeno cảm giác tay mình đang run lên và một phần anh muốn chạy trốn, thoát khỏi sự căn thẳng nhưng Jaemin cứ thế nhìn anh, bắt giữ anh làm con tin.