Pt32

284 29 0
                                    

Jeno giật mình tỉnh giấc. Trong một giây, anh ta không nhận thức được nơi mình ở hoặc điều gì đánh thức anh ta nhưng đâu đó có một vụ xung đột khiến anh không yên lòng. Ai đó ở dưới nhà hét lên mà Jeno không thể nghe rõ.

Jeno cảm thấy Jaemin không ở sát bên mình liền bật chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh đèn sáng đột ngột khiến anh lờ mờ nhìn về phía trước, Jaemin đang ngồi ở cuối giường, cậu ta tựa lưng vào tường, chôn mặt vào đầu gối.

"Jaemin?" Jeno hỏi nhẹ nhàng nhưng nó gần như bị át đi bởi một tiếng hét khác ở tầng dưới. Jeno nhận ra đó giọng của mẹ Jaemin và một giọng người đàn ông, có lẽ là bố của cậu ấy. Có sự va chạm như tiếng thủy tinh vỡ.

Jeno tiến gần đến chỗ Jaemin, cẩn thận chạm vào vai cậu để không làm cậu giật mình. Cậu ấy đang run rẩy, Jeno liền kéo Jaemin lại gần "Này, Nana"

Jaemin sụt sịt và ôm lấy Jeno, giấu mặt vào ngực Jeno. Jaemin đang khóc, và khi Jeno vòng tay qua ôm chặt hơn, cậu ấy bật ra một tiếng khóc nức nở, như thể đã kìm nén lâu rồi.

Jeno không biết phải làm gì, chỉ vỗ về lưng cậu. Điều này còn tệ hơn nhiều so với lần đầu anh thấy Jaemin khóc nhưng lần này là tuyệt vọng, không phải kiểu 'Em có vấn đề và không thể giải quyết' mà là 'em đã tổn thương vì điều này rất nhiều. Không thể chịu đựng được nữa'.

Ở tầng dưới, một thứ khác lại bị đập vỡ, tiếng cãi nhau ngày càng to, nhưng Jeno chỉ nghe được những từ khóa như "Công việc" , "Đê tiện" và "Jaemin"

Jaemin vùi mặt sâu hơn vào áo Jeno khi nghe thấy tên mình và Jeno cố kìm nước mắt của mình vì đây thực sự là vấn đề chính của Jaemin "họ cãi nhau rất nhiều" - "Luôn luôn có va chạm"

Jeno không thể nào nghĩ nổi những lần Jaemin phải ở trong tình huống này, một mình, buộc phải nghe điều này. Cậu ta không bao giờ nói với ai, luôn giữ kín và bằng cách nào đó vẫn để bản thân thật xinh đẹp, thật tươi sáng trước mặt mọi người.

" - Biến đi" Mẹ Jaemin giận dữ hét lên, nó to và rõ ràng đến mức tưởng bà đang đứng đằng sau cánh cửa kia, và một tiếng cửa đóng sầm lại. Có một khoảng lặng ngắn và Jeno nín thở để nghe. Ở tầng dưới, có tiếng nức nở.

Jaemin ngừng khóc. Tuy nhiên, hơi thở của cậu vẫn còn gấp gáp, Jeno ngân nga một giai điệu, vì vậy Jaemin sẽ không còn nghe thấy tiếng mẹ. Anh ta hát một bài hát vô nghĩa, một bài tự sáng tác vì bây giờ anh ấy cũng rất hoảng loạn và không biết phải làm gì khác.

Jeno không chắc họ ngồi như thế này trong bao lâu. Jaemin không động đậy, chỉ bám lấy Jeno. Không nghe tiếng mẹ Jaemin nữa, có thể bà đã vào phòng.

" Em xin lỗi. Em không biết hôm nay bố sẽ trở lại"

"Cậu không cần phải xin lỗi. Đó không phải lỗi của cậu"

Jaemin rời khỏi Jeno "Em đi rửa mặt"

Jeno ngồi thẫn thờ trong bóng tối. Chiếc áo sơ mi của Jaemin - nói đúng hơi là nó ướt đẫm và nhớp nháp nhưng Jeno không quan tâm.

Jaemin nhanh chóng quay lại, trông chẳng tươi tắn hơn tí nào, ngồi xuống bên cạnh Jeno, lần này giữ một khoảng cách nhỏ.

Noctivigant AO3Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ