Đó là vào buổi chiều thứ Ba sau khi buổi tập kết thúc. Phòng thay đồ gần như trống không, chỉ còn lại mỗi Yuta, Jaehyun và Jeno.
Nói chuyện với Jaehyun một mình không phải là ý kiến hay, Jaehyun rất dễ hạ gục đối phương nhưng Jeno không thể cứ để nỗi sợ bao trùm như vậy. Trong suốt quá trình luyện tập, máu của Jeno sôi lên, khó chịu mỗi khi Jaehyun nói bất cứ điều gì. Jaehyun tỏa ra hào quang đáng tin cậy, trông anh ta rất ngây thơ mỗi khi cười lên để lộ má lúm đồng tiền nhưng đó là những gì Jeno nghĩ cho đến vài ngày trước, còn bây giờ anh ấy nhìn mọi thứ theo một cách nhìn khác, mặc dù chuyện này không có gì đáng quan trọng vì bây giờ Jaemin đã tự do.
Nhưng chính Na "em yêu mọi người dù có chuyện gì xảy ra" Jaemin lại làm cho Jeno tức giận hơn bao giờ hết.
Cuối cùng khi Yuta chào tạm biệt và rời đi, chỉ còn lại 2 người họ. Jeno buộc mình phải thư giãn, mình ở đây để nói chuyện đàng hoàng chứ không dùng bạo lực.
"Em biết tiền bối đã nói gì với Jaemin" Jeno cố tỏ vẻ bình thản nhất có thể, và Jaehyun hơi khựng lại "Có phải em gái của anh thực sự là lý do duy nhất để anh tổn thương cậu ấy không?"
Jaehyun đứng thẳng dậy và Jeno mừng thầm vì Jaehyun không tiến tới đây, anh biết rõ loại tạ mà Jaehyun nâng ở phòng tập.
"Em không hiểu lý do gì mà anh lại làm vậy" Jeno tiếp tục "Đó là điều khủng khiếp mà anh áp lên một người như Jaemin và có thể khiến anh bị trục xuất khỏi đội"
"Jaemin đã nói với cậu rồi à? Thật là hèn nhát. Chạy thẳng tới chỗ cậu mà không tự đấu tranh cho chính mình" Jaehyun cười chế nhạo. Không có một điểm quyến rũ ở anh ta ngay bây giờ.
"Tại sao tiền bối lại có thể xem những gì cậu ta làm là hành động của kẻ hèn nhát?"
Hai người nhìn nhau chằm chằm, Jaehyun không trả lời càng khiến lửa giận trong Jeno sôi lên: "Em chỉ đang cố gắng hiểu tại sao tiền bối lại như vậy, toàn bộ chuyện này thật vớ vẩn đến mức em không biết nó bắt đầu từ đâu. Em chỉ - mong anh nên biết ơn vì Jaemin đã không nói chuyện này với giáo viên hay ai đó có quyền lực cao hơn thôi bởi vì chắc chắn anh sẽ không ở trong đội ngay sau khi họ biết. Tiền bối đã nhận được gì khi làm điều này vậy? Thậm chí anh và Jaemin là bạn lâu năm, tại sao anh lại muốn làm tổn thương cậu ấy chứ?"
"Tôi không phải là bạn của những kẻ ngốc. Và cậu cũng nên như vậy đi" Jaehyun hạ giọng nhưng có phần đáng sợ.
Jeno há hốc mồm "Anh - sao anh dám nói như thế? Jaemin là người tốt đẹp nhất mà em từng biết và anh xem điều đó là ngốc nghếch sao? Anh thậm chí không xứng đáng có được tình bạn này, anh sẽ không bao giờ tìm thấy một người bạn như cậu ta nữa đâu và đừng có dạy bảo em phải làm bạn với ai. Nếu bắt phải lựa chọn đội và cậu ta, em chắc chắn sẽ chọn cậu ta. Luôn là Jaemin - "
Jaehyun mở to mắt, tiến nhanh đến chỗ Jeno và nhấc cổ áo anh lên. Từ can đảm biến thành nỗi sợ hãi, Jeno giấu bàn tay đang run lên sau lưng mình.
"Chết tiệt" Jaehyun giận dữ lắp bắp "Cậu thích thằng nhóc ấy phải hông? Cậu - cậu không hề thẳng. Tôi đã không tin Yeri - chuyện quái quỷ gì thế này"