Pt37

886 44 6
                                    

Một buổi đêm trong lành, Jeno đã yêu Jaemin một cách không thể cứu vãn.

Trước đây có thể là thích ở mức độ nhẹ nhưng khi họ đến với nhau Jeno cho rằng đây là một tình yêu ở cấp độ khác khi họ thực sự ở bên nhau mỗi ngày. Giống như những bông hoa nở rộ trên cây bây giờ, mỗi ngày đều thật rực rỡ.

Jaemin định tổ chức một bữa tiệc nữa, nhưng thay vì tham gia nhiệt tình như lúc trước thì bây giờ Jeno lại cho điều đó là điên rồ.

Họ lấy kem và ngồi xuống một chiếc ghế dài trong công viên, Jeno gối đầu lên đùi cậu. Có rất nhiều gia đình ở đây, những đứa trẻ chạy xung quanh, mẹ nói chuyện, bố giả vờ chú ý. Một nơi thật bình yên cho những kỉ niệm hạnh phúc. Những thứ đơn giản, nhưng hương thơm của hoa trong không khí, một cái hôn nhẹ, một nụ cười ai đó dành cho mình.

"Em cũng khá thất vọng vì đột nhiên có một số người thường xuyên dự mọi bữa tiệc của em nhưng bây giờ lại quay ra ghét em vì em có bạn trai chứ?"

"Anh đoán là em còn chưa bao giờ biết hết những người đó. "

Jaemin vương vai "Bây giờ em biết ai mới người xứng đáng với thời gian của em. Dù sao thì người duy nhất em thật sự cần là anh"

"Anh yêu em" Jeno thốt lên. Anh ấy còn trẻ và anh ấy chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây và anh yêu Na Jaemin.

Jaemin mở miệng nhưng không nói gì. Cậu vuốt những sợi tóc của Jeno "Tự nhiên lại nói thế?"

"Anh yêu em. Em luôn là người nói yêu anh nhưng bây giờ anh muốn mọi người nên biết em đã là của ai rồi. Đừng tổ chức những bữa tiệc vô nghĩa cùng với những người vô nghĩa nữa" Jeno lặp lại, áp sát mặt mình vào Jaemin.

Cậu ta chỉ phá lên cười và Jeno cũng cạn lời để diễn tả nó, nụ cười rực rỡ làm sáng bừng khuôn mặt cậu ta. Cậu ta cúi xuống hôn môi Jeno.

"Em biết rồi. Em cũng yêu anh"

Jaemin nhìn chằm chằm anh trong vài giây " Em đã đến thăm mẹ của em. Em đã nói với bà ấy rằng em sẽ ra ở riêng và em đã có ... bạn trai"

"Anh nghĩ rằng em không muốn mẹ biết"

"Mẹ không thể làm gì em được nữa, vì em không còn sống với bà nữa và em cũng đã lớn rồi."

"Nhưng nó cũng không suôn sẻ mấy, phải không?" Jeno cẩn thận hỏi.

"Lúc đầu cũng bình thường. Em chỉ nói về những thứ đơn giản và sau đó bà hỏi cuộc sống với  bố như thế nào, em chỉ nói tuy có hơi trống vắng nhưng nó lại mọi chuyện đều được giải quyết dễ dàng hơn" Jaemin cười một chút "Em cũng nói em đã thực sự có những người bạn tốt và trong số những người đó có bạn trai của em. Sau đó bà im lặng"

"Sau đó mẹ em có nói gì nữa không?"

"Mẹ chỉ cười thôi, mẹ nghĩ rằng em đang đùa nhưng em khẳng định rằng em đang hẹn hò và rất hạnh phúc với anh, mẹ nói rằng bà không hài lòng về việc hẹn hò của em và em đã cãi lại em luôn là con trai của mẹ nhưng dù thế nào đi nữa, hạnh phúc là của em và em không còn là đứa con nít, sự thật là em chưa bao giờ muốn sống cùng bà, em sẽ làm bất cứ điều gì em muốn và bà sẽ không ngăn được cuộc sống của em. Nhưng mẹ đã - Jeno à - mẹ đã suýt tát em. Lúc đó em cứ đứng im tại chỗ, em đã rất sợ hãi, nhưng bà đã không làm gì cả. Em nghĩ bà cần thời gian để tiếp nhận quá nhiều sự thật"

Noctivigant AO3Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ