Jeno đang ở nhà của Jaemin để chuẩn bị cho bữa tiệc năm mới.
Anh ấy thích việc này mặc dù có hơi căng thẳng. Jaemin liên tục chạy lên chạy xuống cầu thang, nở nụ cười thật tươi với Jeno mỗi khi cậu ta lướt qua Jeno trong khi anh đứng ở trong bếp chuẩn bị nước uống, ly và ít đồ ăn nhẹ.
Jeno cứ nghĩ Jaemin cũng sẽ nhờ những người bạn khác của cậu ta tới giúp, nhưng khi tới đây chỉ có anh và Jaemin. Khi Jeno hỏi đến vấn đề này, Jaemin chỉ nhún vai "Tất cả bạn bè của em đều vô dụng" cậu ta mỉm cười và nhát mắt với Jeno "Tất cả mọi người, nhưng trừ anh"
Jeno đỏ mặt và đành cười trừ, giả vờ thật bận rộn sau chuyện này.
Gần đến giờ mọi người tụ tập. Bóng tối bên ngoài bao trùm lên những ô cửa sổ khiến bên trong căn nhà tối om. Đèn của các phòng được bật lên và âm nhạc đã được phát, kiểu âm nhạc cổ điển . Bố mẹ của Jaemin đã rời đi từ sớm để tham gia một bữa tiệc khác trong khu phố.
Jaemin vội chạy vào phòng thay một chiếc áo sơ mi satin màu bạc, ba chiếc cúc áo phần trên không gài để lộ ra xương quai xanh sắc nét của cậu ta, như mọi khi, cậu ta lúc nào cũng quyến rũ trong những bộ đồ party như thế này.
Jaemin quay sang cười toe toét "Cảm ơn anh đã đến giúp em"
Jeno đỏ mặt và không dám nhìn thẳng vào bộ đồ của Jaemin "Không có gì, nhưng tôi có thể hỏi cái này không?"
"Chắc chắn rồi"
"Tại sao cậu lại luôn muốn đi với tôi trong khi cậu có rất nhiều bạn bè ?"
Jaemin mỉm cười nhưng giọng nói không mang vẻ trịnh trọng "So với bạn bè của em, họ khá ồn ào còn anh thì lại trầm tính và em rất thích kiểu của anh, anh khiến em cảm thấy mình không phải cố gắng quá nhiều. Là vậy đó. Anh biết không? Họ chắc chắn không thể ngầu hơn anh"
"Thật sao?"
"Em nghĩ anh là một công ty có dịch vụ khá tốt, Jeno"
Không hiểu tại sao Jeno cảm thấy tai mình như nóng lên khi Jaemin gọi tên mình
"Ờ, cảm ơn"
"Anh muốn uống gì không?"
"Tôi muốn đợi mọi người tới"
Jaemin không trả lời chỉ lặng lẽ tự rót cho mình một ít đồ uống.
Jeno bỏ lỡ thời điểm mà mọi thứ đang diễn ra. Khoảng khắc chỉ anh và Jaemin đứng trong bếp và tiếp theo là Renjun hét lên điều gì đó với Jisung, mọi người đang lắc theo nhạc và đám đông bắt đầu ồn hơn. Xung quanh đều là tiếng ồn, ánh đèn và mùi hương, từng giọt rượu làm cơ thể Jeno ấm lên tạo nên một loại lo lắng, bồn chồn, một cơn ngứa ngáy mà anh ấy không thể chạm tới và nó khiến anh giật bắn người. Không thể thư giãn nổi, nên Renjun kéo Jeno ra khỏi sàn nhảy để lấy tạm đồ ăn nhẹ.
"Có chuyện gì với cậu vậy?" Renjun nhăn mặt khó hiểu khi nhìn thấy Jeno như một tên sâu rượu.
"Mình muốn uống nữa" Jeno nhún vai
"Hãy ăn cái gì đó trước nếu không cậu sẽ đổ bệnh vì rượu mất? Không lẽ Jaemin nói gì lạ với cậu sao?"
"Không. Cậu ta không nói gì cả" Không có gì. Đó chỉ là sự pha trộn của cảm xúc, chắc chắn là do chất cồn, những cảm giác đã ám ảnh Jeno từ nãy đến giờ.