Đó là tối thứ sáu khi Jeno tình cờ gặp Jaemin ở phía sau siêu thị.
Nơi đây vốn không đẹp đẽ, ngổn ngang những lon bia rỗng, khăn giấy xả khắp nơi và nhưng mảnh bìa thùng cát tông nhưng Jeno đã làm mất dây xích xe đạp thể thao của mình và để xe đạp phía sau siêu thị là một ý kiến hay để không bị tên trộm dòm ngó. Trời đã khá muộn, Jeno ra khỏi siêu thị và chạy qua góc tường phía sau để lấy xe đạp và gặp Jaemin ở đó.
Lúc đầu, Jeno không nghĩ đó là Jaemin. Cậu ta mặc quần áo sẫm màu, đầu tóc rối tung và ở trong bóng tối.
Và cậu ta đang ... hút thuốc?
"Jaemin?"
Jaemin hơi bối rối khi có người gọi tên mình, cậu ta quay lại định cho người đó một trận và hơi thư giãn khi đó là Jeno. Cậu ta ném điếu thuốc xuống và nghiền nát nó dưới chân mình. Điều đó khiến Jeno cảm thấy hơi kỳ lạ, một chút thất vọng. Có lẽ Jaemin cũng hơi du côn.
"Anh đang làm gì ở đây?" Jaemin hỏi
"Lấy xe đạp của tôi"
Jaemin liếc nhìn chiếc xe đạp và quay lại nhìn Jeno "Oh"
Hai người im lặng nhìn nhau và Jeno cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình. Giống như có một Jaemin khác đang đứng trước mặt mình; không có vẻ đáng yêu sáng sủa như thường ngày. Jeno đoán chắc chắn đây là một mặt khác của cậu, một mặt khó khăn mà cậu không muốn mọi người biết, nhưng Jeno không mong đợi để nhìn thấy nó ngay lúc này.
"Làm ơn đừng nói với ai anh đã thấy gì ngày hôm nay" Jeno có thể nói rằng điều này rất quan trọng đối với cậu ấy.
"Cậu có thường xuyên như vậy không?"
Jaemin lắc đầu khẳng định "Chỉ khi em thực sự căng thẳng. Em thề"
Jeno quyết định dù sao họ cũng là bạn đủ lâu, anh ấy dọn rác và ngồi xuống bìa cát tông, ra hiệu Jaemin làm theo.
"Tôi sẽ lắng nghe phiền muộn của cậu" Jeno có thể cảm nhận được hơi ấm của Jaemin khi họ đang ngồi gần nhau, mặc dù cậu ấy không chạm vào Jeno như thường ngày.
"Không có gì đâu" Jaemin nói và hơi thở của Jaemin có mùi thuốc, Jeno ghét nó.
"Cậu chưa bao giờ tỏ ra khó chịu khi có gì xảy ra"
"Thẳng thắn là em có"
"Vậy chuyện ở trường hả?"
"Không, nó - nó xảy ra ở nhà" Jaemin bắt đầu bóc da môi cho đến khi Jeno thúc vào bên hông. Cậu ta thả tay ra, dựa vào vai Jeno và ôm lấy người anh. Họ im lặng và Jeno nghĩ Jaemin không muốn nói ra vấn đề của cậu, chỉ tìm kiếm sự thoải mái và như vậy là đủ an ủi rồi.
"Cha mẹ em đánh nhau rất nhiều. Nhưng gần đây nó tệ hơn. Và em - em sợ, em đoán là ... điều gì sẽ xảy ra khi mà họ chia tay chứ?"
"Chết tiệt, tôi xin lỗi, Jaemin. Cậu biết là cậu có thể đến nhà tôi bất cứ lúc nào mà. Phải không?"
"Em biết. Nó chỉ. Em ghét nghĩ về nó. Còn những điều khác nữa, như em muốn nói với họ là em muốn sống riêng nhưng em sợ mẹ sẽ ghét em. Phần lớn em thường che giấu điều này ở nhà hay bất cứ đâu. Chỉ trừ khi ở bên anh."