tinh tú.

301 52 0
                                    

"Ông trời con của tôi ơi, em đã chạy lịch trình ba ngày liên tiếp đấy! Đáng ra em phải thấy mệt chứ." Quản lý Jung gần như van xin, gã không hiểu tại sao đứa nhỏ này lại cứng đầu đến thế.

Haruto lắc đầu, cậu thở ra một hơi, "Em xin anh đấy, một lần này thôi. Em hứa sẽ về thẳng kí túc luôn mà không ghé đâu cả."

Quản lý Jung bất lực, "Đó không phải vấn đề. Ý anh là em đã bận bịu suốt cả ba ngày nay, điều đó khiến cơ thể em mệt rã rời. Nên em đừng cứng đầu nữa, khi nào em nghỉ ngơi đàng hoàng rồi thì muốn đi đâu anh cũng cho, được không?"

"Không ạ." Haruto cắn cắn môi, "Em muốn ngay bây giờ cơ."

"Trời ạ!" Quản lý Jung thật sự không còn lời nào để nói.

Gã lo cho đứa nhỏ này như thế, nhưng nó lại không chịu thương bản thân mình. Suốt cả ba ngày đằng đẵng, gã đã chứng kiến cả cậu và cả những đứa nhỏ khác phải liên tục quay cuồng với mớ lịch trình dày đặc. Gã biết mấy đứa nhỏ mệt, vì gã cũng mệt đến sắp chết đến nơi, nhưng gã không thể hiểu nổi Haruto lấy đâu ra sức để đi bộ về kí túc xá.

Đương lúc gã đang suy nghĩ cách để thuyết phục Haruto, gã chợt nghe thấy chất giọng ngọt ngào, "Có chuyện gì sao ạ?"

Gã quay đầu để nhìn người vừa đến dù gã biết chắc thân phận chỉ bằng giọng nói. Chẳng thể lầm được, Yedam từng phía sau xe bước đến, đôi mắt dưới mái tóc đen hơi mở to, anh bước đến gần hơn.

Quản lý Jung thở phào, như vớ được chiếc phao cứu sinh, vì gã biết Haruto nghe lời người anh này lắm, "Ruto muốn cuốc bộ về nhà, em khuyên nó giúp anh với."

"Cuốc bộ về?" Giọng Yedam hơi cao, anh nhìn gã, và rồi quay sang nhìn đứa nhỏ to xác phía đối diện, "Trong thời điểm này, trong cái thời tiết này!? Em nghiêm túc sao Haruto?"

Quản lý Jung có chút đắc ý nhìn Yedam chất vấn Haruto. Gã cũng chẳng biết vì sao mình lại cảm thấy thế, gã chỉ cảm thấy có chút hi vọng rằng Haruto sẽ ngoan ngoãn lên xe và ngồi yên về kí túc. Gã hứa sẽ đưa bọn nhỏ đi chơi một trận thoả thích với điều kiện chúng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Haruto giương mắt nhìn anh, "Em chỉ không muốn ngồi xe về."

Yedam thở ra một hơi, "Nhưng em có biết bây giờ là mấy độ không? Thời tiết Seoul đêm nay gần như xuống âm rồi đấy!"

Haruto chẳng trả lời. Thay vào đó, cậu đưa đôi mắt to tròn để nhìn anh, với hàng mi hơi rũ xuống và nét thất vọng chán chường ngập tràn trong mắt. Haruto là đứa trẻ to xác, thế nên mỗi lần muốn điều gì đó, cậu vẫn thường bày ra dáng vẻ như cún con để được chiều lòng. Với những người cứng rắn thì nó chẳng lung lay được ai, nhưng với Yedam thì khác.

Anh chẳng bao giờ lơ được vẻ mặt đáng yêu ấy của Haruto.

Yedam nghĩ mình điên mất thôi.

Anh quay sang quản lý Jung, hạ giọng xuống một chút, "Anh cứ để em ấy đi bộ đi ạ, không cần lo đâu, em sẽ đi cùng em ấy."

Quản lý Jung thấy tim mình sắp rớt ra ngoài, "Cả em nữa sao?"

"Em hứa là em sẽ chăm sóc tốt cho Ruto, nên anh cứ yên tâm. Mấy hôm nay anh vất vả rồi, anh nghỉ ngơi tốt nhé!" Yedam nắm lấy tay Haruto, bỏ lại thêm một câu trước khi kéo cậu chạy đi mất, "À, anh nói với mọi người là em sẽ về kí túc của Ruto luôn, mọi người không cần chờ em đâu!"

[HaruDam] VụnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ