Ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện bắt cung, Hoàng hậu thả phần lớn các cung nữ thái giám. Nhưng lại không cho bọn họ trở về chỗ cũ, thay vào đó đều chuyển đến Phủ Nội Vụ, tùy ý để bọn họ phân phối lại một lần nữa.
Mấy ngày nay Yên Xảo không nhản rỗi, đặc biệt là loại đại sự này, nàng càng ra sức nghe ngóng xung quanh.
"Nghe nói cung nữ Phong nhi của Trần Chiêu nghi đã khai rồi. Nói chuyện ám sát ở bữa tiệc tẩy trần hôm đó là do Trần Chiêu nghi và Liễu Thục phi cùng nhau mưu đồ." Yên Xảo báo cáo chi tiết cho Khang phi về tin tức mình nghe được.
"Phong nhi là người mà Trần Chiêu nghi mang theo từ nương gia vào cung, đối với nàng trung tâm tuyệt đối. Lần này nói ra những lời đó, chắc là ăn không ít khổ." Khang phi thở dài.
Trong đầu Dương Quỳnh tựa hồ xuất hiện bộ dạng chịu đủ mọi cực hình của Phong nhi. Chỉ là tượng tưởng, nhưng nàng cảm thấy thịt trên người mình cũng đau theo. Nếu như mình bị dùng hình thì sao? Mình sẽ phản bội Khang phi hay không? Dương Quỳnh không biết. Tuy rằng nàng trải qua rất nhiều huấn luyện, nhưng chịu hình, còn chưa có cơ hội được giáo huấn.
"Cung nữ Hữu nhi của Hoắc Tiệp dư cũng đã khai. Nói Hoắc Tiệp dư mang chính là tử thai, dự định lợi dụng cái thai này để hại người." Yên Xảo tiếp tục báo cáo.
Khang phi gật đầu, "Còn chuyện gì khác không?"
Yên Xảo nói: "Hoàng hậu nương nương truyền Nguyễn Viện Phán cùng một vị thái y khác đến Cung Phượng Từ."
Khang phi cười nói: "Xem ra Hoàng hậu muốn thu lưới rồi." Nàng nhìn Yên Xảo, hài lòng nói: "Ngươi là một người có khả năng. Bổn cung nhớ kỹ công lao của ngươi, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Lui xuống lĩnh thưởng đi."
Yên Xảo vô cùng vui vẻ lui ra.
Yên Xảo là một cô nương thông mình, biết chủ tử dùng lợi giao dịch, chính là không muốn để mình trở thành tâm phúc. Nếu đã như vậy, thì cầm chút ngân lượng được ban thưởng cũng là rất tốt rồi. Chỉ cần có lợi, ai còn quan tâm đến tâm phúc hay không tâm phúc nữa?
Sau giờ ngọ, Hoàng hậu truyền lời, muốn các cung phi tần tề tụ ở Cung Phượng Từ. Khang phi thay một bộ cung y màu trắng, khoác áo choàng, lên kiệu. Dương Quỳnh trước sau như một đi ở phía sau.
Ngày hôm qua vừa mới có tuyết rơi, hôm nay mặt trời vừa vặn. Giữa trưa mặt trời chiếu nắng, rất nhiều tuyết đều bị hòa tan. Nhưng sau khi ánh mặt trời chuyển qua chỗ khác, có nơi lại kết thành băng.
Dương Quỳnh bước đi ở trên lớp băng này, thầm nghĩ nếu như không chú ý, chắc chắn sẽ té ngã. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Như Quyên ở phía trước hét lên một tiếng. Nàng ngẩng đầu, liền thấy một thái giám đang nâng kiệu đã té ngã trên mặt đất, ba thái giám khác nhất thời không đứng vững, cũng tới tấp ngã theo. Khang phi ngồi ở trên kiệu, lập tức sắp bị văng ra ngoài. Dương Quỳnh phản ứng vô cùng nhanh, cái này là nhờ sự huấn luyện khi nàng tham gia quân ngũ trước kia. Phản ứng của thân thể luôn nhanh hơn đại não. Trong đầu còn chưa nghĩ được cái gì thì người đã nhảy qua.
Cả người Khang phi bị văng ra khỏi kiệu, còn chưa kịp kêu cứu, nàng liền cảm thấy eo bị xiết chặt, người đã bị Dương Quỳnh ôm vào lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Cổ đại)
No FicciónTác giả: Liễm Chu. Tên truyện: Mạc Đạo Vô Tâm Thể loại: Xuyên không, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, HE. Nhân vật chính: Thẩm Thu Hoa (Khang phi), Dương Quỳnh (Thanh Diệp) Editor: Phong Linh Do bên Wattpad của bạn edit-PhongLinh đã gỡ truyện...