Chương 49 - Thổ lộ

4.1K 234 139
                                    

Khang phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Quyên lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: "Như Quyên, hiện giờ coi như đã diệt trừ được Xuân Dương cùng người của nàng, nhưng Cung Lung Hoa cũng không nhất định sẽ thái bình. Ngươi cùng Nguyên Hương phải cơ trí một chút, không được thiếu cảnh giác."

"Vâng, nô tỳ đã hiểu." Như Quyên nói.

Lại nói Dương Quỳnh hôm nay khi thức dậy trời cũng đã sắp đến trưa. Nằm ở trên giường nàng không khỏi cảm khái, cuộc sống giống như heo này cũng thực tốt đẹp. Nàng rời giường, mặc y phục của mình, búi tốt tóc, sửa sang lại quần áo sau đó ra cửa. Vừa tới sân, nàng liền thấy đứng bên ngoài tẩm điện Khang phi là một dãy cung nữ cùng thái giám, rõ ràng không phải người của Cung Lung Hoa. Nàng cẩn thận nhìn, phát hiện dĩ nhiên là người theo hầu Hoàng thượng. Nàng tới gần bên cạnh, thấy một cung nữ tam đẳng đang quét sân, hỏi: "Tại sao Hoàng thượng lại đến vào lúc này?"

Cung nữ kia nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói: "Nghe nói, sáng nay nương nương đi Cung Phượng Từ thỉnh an bị chịu uất ức, Hoàng thượng đến là để trấn an."

"Uất ức?" Dương Quỳnh giật mình không nhỏ. Tính tình Khang phi là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, ai có thể làm nàng chịu uất ức?

Cung nữ kia khó xử nói: "Thanh Diệp tỷ tỷ, cụ thể ta cũng không biết. Lát nữa người đi gặp nương nương là biết."

Dương Quỳnh nhịn không được lại muốn thở dài. Nàng làm sao có cơ hội gặp Khang phi? Hay là đi tìm Yên Xảo nghe ngóng một chút vẫn tương đối đáng tin hơn. Nàng lén lút ở trong Cung Lung Hoa tìm một vòng, cũng không thấy bóng dáng Yên Xảo. Nghĩ chắc vị phóng viên bát quái này chắc lại ra ngoài tìm hiểu tin tức rồi. Nàng đành phải trước tiên trở về phòng của mình. Viết chữ trong chốc lát, liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, chắc là Hoàng thượng khởi giá hồi cung.

Dương Quỳnh không nhúc nhích, tiếp tục ngồi viết chữ. Ngày bình thường viết một ít chữ là có thể tâm bình khí hòa, nhưng hôm nay càng viết càng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Nàng dứt khoát đặt bút xuống, đi tới sân xem tình hình.

Bên ngoài tẩm điện của Khang phi, Như Quyên đang canh giữ ở cửa ra vào.

Dương Quỳnh nói: "Ta muốn gặp nương nương."

"Nương nương có nói, bất luận người nào cũng không gặp." Như Quyên chắn trước mặt Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh lui về sau hai bước, nhưng không quay người, tiếp tục nói: "Ta muốn gặp nương nương."

Như Quyên nhíu mày: "Thanh Diệp, lời ta nói rất rõ ràng."

"Ta biết. Ta cũng nghe rõ ràng. Nhưng ta vẫn muốn gặp nương nương." Dương Quỳnh quật cường nói.

"Không được!" Như Quyên có chút không vui.

"Nương nương, Thanh Diệp cầu kiến." Dương Quỳnh không để ý tới Như Quyên, kêu lớn.

Như Quyên bị dọa không nhẹ, vội vàng xua tay với Dương Quỳnh, cầu khẩn nói: "Thanh Diệp tốt của ta, nể tình giao tình của hai chúng ta, ngươi đừng làm loạn. Hiện tại tâm tình của nương nương thật sự không tốt, ngươi cũng đừng đụng vào cái xui xẻo này."

[BHTT][Edit-Hoàn] Mạc Đạo Vô Tâm - Liễm Chu (Cổ đại)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ