Chương 1

2.2K 134 6
                                    

Gojo Satoru từ lâu đã ôm trong mình niềm hiếu kì lớn dành cho một đất nước cực Đông xa xôi mang tên Nhật Bản. Gã biết đến xứ sở này qua câu chuyện kể của các thương nhân Hà Lan, qua các vật dụng bằng sứ tinh xảo, gấm lụa, gia vị hay chỉ đơn giản là qua truyện cổ tích của Andersen. Đã từ rất lâu, những vùng đất phương Đông huyền bí đã phập phồng trong giấc mộng của người phương Tây trong hàng thế kỷ. Đặc biệt là một đảo quốc bế quan tỏa cảng, tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, cắt đứt mọi liên lạc với thương nhân da trắng chỉ trừ người Hà Lan, hình thành trong bốn bức tường của nó một thế giới riêng đầy bí mật, một nền văn minh riêng, một dòng lịch sử riêng chảy qua trái tim của phương Đông.

Thế mà Gojo Satoru cũng chẳng khác là bao những người đồng hương da trắng của gã. Họ đến với tư cách của kẻ chinh phục. Đặt chân lên vùng đất mới, khiến cư dân xứ này nháo nhác trước sự hiện diện của tộc người tóc sáng màu cao lớn, ngắm nghía cho thỏa thuê những điều mới lạ rồi tiến hành khai thác, lợi dụng nó. Mới lạ thì sao chứ, đối với người da trắng, đó chỉ để đong đầy vốn hiểu biết về "thế giới bên ngoài" cái rốn của quả địa cầu là Âu - Mĩ, tất cả sẽ sớm muộn được quy đổi thành trị giá đồng đô la mà thôi. Ồ, lại thêm một xứ sở nữa in dấu giày của người da trắng. Lại thêm một chiến tích đầy vẻ vang tô điểm cho cái danh sách dài dằng dặc của nòi giống hùng mạnh đi khắp thế giới "khai hóa văn minh". 

"Nói chung là, tôi muốn đặc quyền cư trú của người Mĩ ở cảng mở này." Satoru sốt ruột nói với sứ giả của một chủ phiên. "Và cả quyền giao thương, buôn bán nữa. Nếu tướng quân của ông còn lưỡng lự, hãy nhắc ngài ta xem lại những điều khoản của 'Hiệp ước Thương mại Harris' năm 1858."

Viên sứ giả mím chặt môi, đáp lại bằng tiếng Anh. "Tôi sẽ tâu lại lên đức ông, thưa đại tá Gojo." Dứt lời, ông ta lẳng lặng rời đi bằng cách cúi đầu, đi lùi lại đến khi khuất hẳn. Tuyệt nhiên ông ta không hề quay lưng về phía Satoru. 

Satoru thở dài, dùng hai tay đưa chén trà xanh lên miệng. Những người Nhật Bản này lúc nào cũng kiệm lời, lặng lẽ im lìm như bóng cây, lạnh lùng hơn cả những tay quý tộc Anh tuy không ngạo mạn bằng. Đến bước chân của họ, dù mang guốc gỗ nặng trịch, cũng hầu như chẳng phát ra tiếng động, thật khác xa với người châu Âu thích nện gót giày lên nền đất để lấy uy. Gã trộm nghĩ lí do họ phải đi đứng khẽ khàng đến thế là do bản thân đeo trên mình quá nhiều phép tắc lễ giáo.

Nhưng phong vị ở đây không tồi chút nào, gã hài lòng liếc nhìn chén trà xanh. Ở xứ sở này, uống trà không chỉ đơn thuần là nghệ thuật nữa mà còn được nâng tầm thành "trà đạo". Trà là một thức uống "gây nghiện" chẳng kém gì rượu rum. Anh thậm chí sẽ chẳng buồn phản bác nếu người nào đó bảo rằng có lẽ nước Anh xâm lược tiểu lục địa Ấn Độ chỉ vì trà mà thôi. 

Còn một bức thư nữa gã phải viết cho Lãnh sự quán Hoa Kì. Viết xong bức thư này, gã sẽ tự giải phóng mình khỏi bốn bức tường và ra ngoài "phiêu lưu" một chút. Vào trong rừng nghe có vẻ là một ý tưởng không tồi.

Thị trấn cảng kể từ sự xuất hiện của các thương nhân da trắng thì trở nên nhộn nhịp hẳn. Những con thuyền Tây tối tân hiện đại đang neo đậu ngoài bờ vịnh kia như một tấm vé đảm bảo cho đặc quyền của người Mĩ trên đất cảng Nhật. Người dân không khỏi hiếu kì với những vật phẩm đến từ phương Tây như đèn chùm, đồng hồ, Âu phục, bản đồ thế giới, đồ cổ,... Lợi dụng sự tò mò thiếu hiểu biết của dân bản xứ, thương gia Tây phương buôn bán đủ thứ đồ lỉnh kỉnh cho họ, dẫn đến kết cục họ sẵn sàng trả giá cao cho đến cả cái tay nắm cửa "Tây". 

[JJK Fanfic][GoFushi] Mộng Anh ĐàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ