Từ khi xác định quan hệ yêu đương tới nay, Địch Tư như đang chìm trong bình mật vậy, tuy nhìn bề ngoài thì vô cùng ngạo kiều, trên thực tế người sáng suốt đều nhìn ra được, trên mặt người này luôn lộ vẻ tươi cười, khóe mắt hàm xuân, chỉ thiếu dán mấy chứ "tôi yêu rồi" to đùng trên mặt.
"Ai, Địch Tư nói cho chúng tớ nghe với, rốt cuộc bạn gái cậu có dáng dấp thế nào, khiến cậu ngày nào cũng rạng rỡ vậy." Một nam sinh có quan hệ tốt với Địch Tư hỏi, những người khác cũng đều tò mò mà phụ họa.
"Khụ." Địch Tư nghiêm mặt lại: "Nói cái gì đó, tôi không có bạn gái." Chỉ có bạn trai thôi, nhưng không thể nói với mấy người.
"Cậu chẳng có nghĩa khí gì cả!" Nam sinh vỗ vai Địch Tư: "Tốt xấu gì tớ cũng là người bạn đầu tiên sau khi cậu tới đây học trao đổi, lúc cậu tịch mịch luôn ở bên cạnh làm áo bông nhỏ tri kỷ của cậu, cậu không thể đối xử với tớ như vậy chứ, nhìn cậu mà dám nói không phải đang yêu, ai mà tin chứ."
Phía sau nam sinh nói cái gì Địch Tư hoàn toàn không nghe lọt, chỉ chú ý tới câu phía trước. Đúng vậy, cậu là học sinh trao đổi, hết học kỳ này sẽ phải trở về, vậy chẳng phải không được gặp Liên Triều nữa? Nghĩ đến đây, Địch Tư nhịn không được mà che ngực mình, cảm thấy buồn buồn, đau đau. Người mới vừa chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào, lần đầu tiên cảm nhận một tư vị khác.... sao có thể chịu nổi.
Nam sinh kia còn đang lải nhải, Địch Tư tức giận nhìn cậu ta một cái: "Được rồi, nhanh đi học."
Vừa dứt lời, tiếng chuông vào lớp vang lên, một bóng người cao lớn đúng giờ đi vào phòng học, cùng lúc đó lớp học vốn ồn ào lập tức trở nên yên lặng, ngay cả nam sinh vẻ mặt sống động bên cạnh Địch Tư cũng thu lại vẻ mặt của mình. Địch Tư thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn về bóng dáng kia, lại cảm thấy không vừa mắt, từ chóp mũi nhỏ giọng hừ một cái, Địch Tư cúi đầu buồn bực đặt sách giáo khoa xuống.
Liên Triều cảm thấy hôm nay Địch Tư có chút kỳ quái, từ khi hai người xác định quan hệ tới nay, mỗi lần anh lên lớp, nhóc con sẽ như uống thuốc kích thích vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, đi theo anh, trong mắt đều là anh, khiến anh có được sự thỏa mãn to lớn về cả thể xác và tinh thần, nhưng hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Nhóc con sao ỉu xìu thế?
Lúc đầu Liên Triều cho rằng cậu nhóc ngạo kiều như Địch Tư, cho dù trong mối quan hệ cũng sẽ không được tự nhiên, nhưng biểu hiện của Địch Tư hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh, nhiệt tình, lớn mật, trực tiếp, quả thực giống như một mũi tên không có bất kỳ thứ gì ngăn trở mà đâm vào tim anh, khiến Liên Triều hận không thể đặt hết tất cả thứ tốt nhất ra trước mặt cậu. Cho nên hôm nay thấy Địch Tư không có sức sống như vậy, tâm tư Liên Triều cũng không đặt vào việc giảng bài nữa. Cuối cùng vất vả lắm mới chịu được tới khi kết thúc tiết học, Liên Triều tìm cái cớ để Địch Tư đi theo anh, cũng muốn hỏi rốt cuộc nhóc con kia đang nghĩ cái gì.
Tuy Địch Tư vẫn luôn nghĩ đông nghĩ tây, nhưng không từ chối Liên Triều, cho đến khi vào phòng làm việc của anh, hai vai cậu thõng xuống, cả người dựa trên ghế sô pha rộng lớn, vẻ mặt uể oải: "Hôm nay không muốn để ý tới anh! Đúng, em chính là tùy hứng, vô lý, không thể nói lý như thế!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 2
Diversos"Mang theo bánh bao đi tróc quỷ" quyển 2 có nội dung độc lập so với quyển 1, nếu các bạn chưa đọc quyển 1 mà đọc quyển 2 trước cũng không sao nhé. Tần gia hai năm gần đây có những sự kiện trọng đại khó lường tới. Thứ nhất là, người đứng đầu Tần gia...