Thượng Minh từ đầu tới cuối không nhắc tới chuyện không liên lạc được với Đào Trình, Lâm Du cũng lười để ý đến, tuy rằng nhìn biểu hiện, Thượng Minh cũng tính là đáng để thưởng thức, nhưng hắn ta cũng không dễ dàng để cho tiểu sư đệ bị người ta lừa đi mất.
Cả một bữa cơm, mọi người đều khá vừa lòng, chỉ là trước khi đi, Đào Trình đập bàn một cái: "Sư huynh, em không muốn về sớm như vậy."
Thượng Minh lập tức lấy cớ, "Vậy để tôi dẫn cậu ấy đi chơi một chút."
"Vậy sao được, Thượng tiên sinh công việc bận rộn." Lâm Du nắm cổ áo sau của Đào Trình "Đi nào, đừng quấy rầy người khác, em muốn đi đâu anh đưa em đi là được."
Đào Trình xem thường nhìn Lâm Du "Không muốn đi cùng anh đâu, hơn nữa không phải anh có công việc sao, vừa rồi Thượng ca đã nói, hôm nay anh ấy không có việc gì."
Lâm Du gõ đầu Đào Trình một cái "Trước đó em nói với anh thế nào."
"Đó là kế sách tạm thời, nếu không anh sẽ không dẫn em theo." Đào Trình không sợ chết nói.
Lâm Du che ngực - tức chết hắn ta, tiểu sư đệ quá không nghe lời.
Địch Hạo xem náo nhiệt đủ rồi, vội vàng giữ chặt hai người "Được rồi được rồi, cậu ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, anh còn xem cậu ấy như gà con mà bảo vệ à."
..........Trọng điểm sai rồi người anh em.
Cuối cùng Lâm Du vẫn bị Địch Hạo lôi đi, thằng nhóc Đào Trình quyết tâm ở lại, ai cũng không ngăn được, Lâm Du cũng không thể quá đáng mà đưa người đi.
Dọc theo đường đi sắc mặt Lâm Du vẫn xụ xuống, Địch Hạo tốt tính mà giảng giải "Dù sao sau này tiểu sư đệ của anh cũng phải tìm đối tượng, anh vẫn còn trông cậu ấy như vậy, yên tâm đi."
"Về sau hai đứa con cậu cũng xảy ra chuyện này, hai người làm sao, liền đồng ý buông tay, tâm trạng sung sướng nhìn hai đứa nhỏ?"
Lâm Du vừa nói xong, liền thấy mặt Tần Chí đen lại, Địch Hạo cũng thu lại nụ cười, không biết đang âm thầm suy nghĩ cái gì. Lâm Du mở hai tay ra "Hai người xem bộ dáng của hai người, còn nói tôi."
"Bọn nó còn nhỏ." Địch Hạo lên tiếng, nghĩ đến Thất Thất thường xuyên bên cạnh Tiêu Diễn, nếu là trúc mã trúc mã, vậy Tiêu Diễn nhìn qua cũng xem là thuận mắt? Ai, nghĩ như thế nào cũng có chút không vui, con trai dù sao cũng là cậu vất vả nuôi lớn.
Tần Chí không nói một lời đi đến bên cạnh cầm lấy di động, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Thần sắc Địch Hạo quái dị nghe Tần Chí nói, nhịn không được nói thầm nói, "Không phải chứ......" Chờ Tần Chí nói chuyện điện thoại xong đi tới, Địch Hạo mở miệng hỏi, "Anh kêu thu thập tư liệu về mấy đứa nhỏ hai ba tuổi của các thế gia ở thủ đô làm gì, sẽ không phải để cho Duệ Duệ....."
"Ừm, tìm kiếm ứng viên."
"Trời ạ, Duệ Duệ còn nhỏ như vậy!" Địch Hạo dùng hai tay để đo chiều dài, quả thực phát rồ a.
"Phải bắt đầu khi còn nhỏ." Sau khi nói xong, Tần Chí nhìn Địch Hạo lại bổ sung một câu, "Để cả hai chúng ta đều vừa lòng."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 2
Diversos"Mang theo bánh bao đi tróc quỷ" quyển 2 có nội dung độc lập so với quyển 1, nếu các bạn chưa đọc quyển 1 mà đọc quyển 2 trước cũng không sao nhé. Tần gia hai năm gần đây có những sự kiện trọng đại khó lường tới. Thứ nhất là, người đứng đầu Tần gia...