Âu Dương Đức không hôn sâu, chỉ lướt nhẹ liền ngừng, buông Lâm Du ra, anh ta nói: "Hiện tại có tính là thân quen không?"
"Sao có thể tính như vậy?!" Lâm Du đấm Âu Dương Đức một cú, thấy anh ta cau mày, còn đỡ chỗ đau ở vai, cũng không nói gì thêm, xoay người rời khỏi đây.
Âu Dương Đức cười khổ một cái, nằm xoài lên sô pha, nhắm mắt lại đợi, cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Âu Dương Đức kinh ngạc ngẩng đầu, mới phát hiện cửa chưa đóng, mà Lâm Du đang đen mặt từ ngoài cửa đi vào.
"Sao cậu lại....?"
Lâm Du giơ tay lên: "Cơm tối, sợ anh đói chết...." Thật ra hắn muốn đi luôn, nhưng đi được nửa đường vẫn thấy hơi do dự, những lời vừa rồi Âu Dương Đức nói quá đáng thương, khiến cho hắn cũng hơi động lòng, sờ miệng mình, Lâm Du phát hiện mình cũng không ghét nụ hôn kia, đều là người trưởng thành, nếu có thiện cảm với nhau, thật sự không cần phải làm ra vẻ, tuy rằng cũng chưa chắc sẽ phát triển tới đâu, nhưng cứ từ chối như vậy dường như có chút lạnh lùng, dù sao Âu Dương Đức cũng không tệ lắm.
Địch Hạo kể chuyện họ phát hiện được với Hắc Bạch Vô Thường, sau đó giao Vương Thư cho Hắc Bạch Vô Thường.
"Tình huống của Vương Thư thế nào?" Địch Hạo mở miệng hỏi.
Dù sao họ cũng không phải người có hiểu biết về chuyện này, cũng không thể đoán được tình huống của Vương Thư.
Sau khi Bạch Vô Thường kiểm tra một lúc, sắc mặt không quá tốt: "Hồn phách bị hư hại quá nhiều, nhưng tin tốt là, cô ấy không bị thiếu hụt hồn phách, nếu đem về địa phủ để nuôi dưỡng, qua một thời gian nữa hồn phách vẫn có thể khôi phục lại."
Địch Hạo nhẹ nhàng thở ra, "Trong cái rủi có cái may."
Hắc Vô Thường mở miệng hỏi, "Ta e rằng nhóm người mà hai ngươi nói thật sự đang làm hại người khác, gần đây địa phủ cũng xuất hiện tình trạng hồn phách bị mất, người đã chết, nhưng hồn phách không tới địa phủ báo cáo, trước đó chúng ta đều cho rằng chúng đều thành cô hồn dã quỷ hoặc là oan hồn ở lại nhân gian, hiện tại có lẽ đa số hồn phách sau khi chết đều bị người ta hấp thụ."
Bạch Vô Thường cũng mở miệng nói, "Chẳng qua địa phủ không thể nhúng tay vào chuyện ở nhân gian, cho nên chúng ta cũng không làm gì được, nhưng nếu hai ngươi cần trợ giúp, chúng ta vẫn có thể cung cấp phương tiện để giúp đỡ."
"Vậy cảm ơn."
Sau khi Hắc Vô Thường cáo từ, không lâu sau, Thất Thất và Tiêu Diễn cũng được Khâu Viễn đưa về nhà.
"Ở lại ăn cơm?" Tần Chí mở miệng hỏi.
Khâu Viễn cười lắc đầu, có chút đắc ý: "Tớ còn phải về với Ôn Ngọc, không lãng phí thời gian ở đây đâu."
Địch Hạo nghe xong lời này, trực tiếp trêu chọc nói, "Sao rồi? Thành công rồi?"
Khâu Viễn sờ mũi: "Cũng gần rồi..... Con hai người tớ đã chở về rồi, tớ đi đây."
Sau khi Khâu Viễn rời đi, Địch Hạo kéo Thất Thất và Tiêu Diễn qua cực kỳ nhiều chuyện hỏi: "Nói ba nghe xem, hai đứa ở nhà Ôn Ngọc có chuyện gì xảy ra không? Sao Khâu Viễn cũng tới đó?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Mang theo bánh bao đi tróc quỷ quyển 2
De Todo"Mang theo bánh bao đi tróc quỷ" quyển 2 có nội dung độc lập so với quyển 1, nếu các bạn chưa đọc quyển 1 mà đọc quyển 2 trước cũng không sao nhé. Tần gia hai năm gần đây có những sự kiện trọng đại khó lường tới. Thứ nhất là, người đứng đầu Tần gia...