Chào, tên tôi là Alice, và người tôi yêu vừa chết.. đại loại vậy.
Tôi lớn lên trong một cái gia đình chẳng hề vẹn toàn, khi mà, như mọi người được biết, tên của tôi cũng là tên của người chị đã khuất.
Cha tôi là một doanh nhân thành đạt, dẫu vậy, hiếm khi để ý đến gia đình. Còn mẹ tôi cứ mãi ôm lòng thương nhớ đứa con gái bị chết yểu ngay trong bụng mình. Và rồi, họ có tôi, lớn lên với không một sự dạy dỗ của cha mẹ, chỉ có bác làm vườn vẫn thường kể tôi nghe những câu chuyện về lòng nhân ái trong căn chòi nhỏ cách nhà chính của tôi một vài bước chân, và rằng tôi đừng nên trách móc gì bố mẹ tôi.
Tôi đoán là tôi hiểu những gì bác ấy đang cố truyền đạt. Rồi tôi học cách cười với mọi người, học cách ứng xử cho thật tốt.
Đời tôi cứ như thế đấy, cho đến khi tôi gặp em.
Sano Manjirou, em là niềm vui duy nhất trong cuộc sống của tôi.
Tôi có một thói quen, ấy là những khi thấy chán chường, tôi sẽ thường chạy ra biển. Tôi không thực sự có bạn bè, và đó là điều đã đưa tôi đến gặp em.
Em bảo em cũng thích ngắm biển vào những lúc em buồn, ấy vậy mà trước đó tôi và em chưa từng gặp mặt, lạ thật nhỉ.
Lần đầu nhìn thấy em, tôi cứ ngỡ em là con gái nhà ai đang thất tình. Chẳng trách tôi được, bởi nếu chỉ nhìn mái tóc vàng nắng dài ngang vai cùng vóc dáng nhỏ bé của em, ai cũng sẽ lầm tưởng mà thôi.
Gương mặt em nhỏ nhắn, xinh đẹp, tuy nhiên không hề nữ tính một chút nào. Tôi cho rằng thứ đẹp nhất ở em chính là đôi mắt.
Em có một đôi mắt đen, sâu hun hút như biển cả. Nó chẳng mấy khi lấp lánh ánh nhìn hi vọng, hay mang vẻ hồn nhiên nên có ở độ tuổi của em. Mắt em như trầm lắng lại tất cả đau thương mà em đang mang. Tôi chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy liền sẽ biết được em đang buồn hay đang vui.
Tôi nghĩ rằng mối quan hệ của tôi và em đã chỉ dừng lại ở lần gặp mặt đầu tiên, thế nhưng số phận đưa đẩy hai ta lại lần nữa được gặp nhau.
Hôm tôi tình cờ thấy em có mặt tại cảng biển sau cả vài tuần em không đến, lúc ấy tôi vừa cãi nhau một cách không vui vẻ chút nào với gia đình. Tôi đoán là em đã thấy tôi trong bộ dáng thảm thương lắm, tôi ăn cả một đấm vào mặt kia mà.
Em có vẻ lúng túng, tôi cũng phần nào hiểu được, có lẽ em không giỏi trong việc an ủi người khác.
"Mắt của Acchan ấy."
"Bên thì đậm, bên thì nhạt."
Khoảnh khắc em nói ra câu đó, chẳng hiểu vì cái gì, tôi bật cười đến là vui vẻ, tâm trạng vốn đang nặng nề trong phút chốc bị em đánh bay. Và tôi quyết định, rằng tôi muốn làm bạn với em.
Tôi nghĩ rằng mình thực sự chỉ muốn làm bạn, vì em là một người thú vị. Nhưng không biết từ khi nào, thứ tình cảm tôi dành cho em thay đổi.
Có lẽ là từ ngày em bật khóc trên vai tôi, hẳn là tôi gợi cho em nhớ đến một người nào đó. Cũng có lẽ là bởi nụ cười của em như tỏa nắng giữa ngày đông nơi mặt trời không hề ló dạng, là vì những hành động trẻ con nhưng lúc nào cũng mang đầy tâm sự, chúng khiến tôi chỉ muốn ôm em vào lòng lâu thật lâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[tokyo revengers] mưa
FanfictionVăn án lời ít ý nhiều: "Tokyo đang mưa, em cũng đang mưa." ----------------------------------------------------------------- Truyện Draken x Mikey, có yếu tố boylove, ai không đọc được mời click back. Nhân vật thuộc về Ken Wakui nhưng tình tiết thuộ...