Trên trán bị dán "bạch" một lá bùa, toàn thân Bách Lý Quyết Minh chấn động, như thể có gánh nặng ngàn cân được nhấc xuống khỏi vai, ngay tức khắc liền nhẹ bẫng đi. Hoàn hồn lại nhìn, chỉ thấy Bùi Chân đã đội lại mũ lụa đen lên đầu hung thi nghìn mắt, đám hung thi phía sau ngồi ngay ngắn, ngân châm cắm đằng sau gáy, không hề có dấu hiệu gì cho thấy chúng đã sống dậy.
Trong nháy mắt, y liền nhận ra, mắt của hung thi nghìn mắt này có bản lĩnh mê hoặc lòng người, khiến y tưởng lầm rằng đằng sau có người sống dậy.
"Không ngờ tiền bối cũng bị dính trò mèo này." Trong con ngươi Bùi Chân ánh lên ý cười ranh mãnh, "Vừa rồi ta quay đầu lại nhìn, thấy người và người nghìn mắt gần như dính thành một cục. Ta còn nghĩ, ngay cả tại hạ cũng không lọt được vào mắt xanh của tiền bối, người này phải có vẻ đẹp đến nhường nào mới khiến tiền bối quan sát kĩ lưỡng như vậy?"
Bách Lý Quyết Minh tằng hắng vài tiếng để lấp liếm, nói: "Hôm nay dậy sớm, hơi mệt mỏi, nhất thời quáng mắt thôi. Nếu là mấy lúc bình thường, ông chẳng thèm chớp mắt đâu, hai ba phát là xử lý gọn rồi." Y liếc nhìn Bùi Chân, "Còn nữa, ai bảo ngươi không lọt vào mắt xanh của ta?"
Bùi Chân nhướn mày, "Ồ?"
"Nếu không phải ngươi đẹp như hoa, nhìn cái bộ dạng yếu ớt bất lực của ngươi, ta còn lâu mới tìm ngươi làm chồng cho đồ đệ ta." Bách Lý Quyết Minh vỗ lưng hắn, rất bất mãn với vóc dáng mảnh khảnh của hắn, "Không phải bọn họ nói Hoàng Tuyền Quỷ Quốc linh dược gì cũng có sao? Tiện thể tìm xem có thuốc bổ thận cho ngươi không. Nam tử hán, cơ thể cường tráng thì mới có bản lĩnh."
Nụ cười của Bùi Chân cứng đờ trên mặt. Hắn quay lưng lại phủi vạt áo, nói chậm rì rì: "Không nhọc tiền bối lo lắng, tiền bối cứ lo cho bản thân trước đi đã."
Nói hắn đôi câu mà hắn đã không vui, tiểu tử này dễ hờn thật đó. Bách Lý Quyết Minh chẳng để tâm, thấy tay hắn cầm sách, liền hỏi: "Ngươi vừa tìm được những gì đấy?"
"Phần lớn ở đây là sách vở niên phổ, ghi chép về tập tục và tín ngưỡng của trại. Tín ngưỡng của Âm Mộc Trại này rất quái quỷ, người nhìn người nghìn mắt này đi, nếu ở trong thôn bình thường, vừa sinh ra thôi sẽ bị cho là ác quỷ đầu thai, bị thiêu chết tươi. Ở đây, hắn lại thành người thần kỳ, địa vị cao quý. Có điều, người có địa vị cao nhất ở Âm Mộc Trại không phải hắn ta, mà là 'Thiên Nữ'."
Bùi Chân đưa niên phổ cho Bách Lý Quyết Minh xem, Bách Lý Quyết Minh mở niên phổ ra, y hoàn toàn không biết những chữ bên trong. Y hỏi: "Mấy ký hiệu quái gở này là gì đấy?"
"Đây là chữ của cổ tộc Mã Tang, tại hạ thích xem sách lạ, may sao biết được chút ít. Tông sư có từng nhắc đến bộ tộc này với người không?"
Bách Lý Quyết Minh xoa cằm nghĩ lại, "À... Hình như là từng nói rồi. Nghe bảo là một bộ tộc hắc giáo sùng đạo. Năm trăm năm trước, tiên môn phục hưng, tộc Mã Tang không còn tới Trung Nguyên nữa, sau này liền mai danh ẩn tích."
"Nếu ta không đoán lầm, Hoàng Tuyền Quỷ Quốc ở ngay lãnh địa của cổ tộc Mã Tang." Bùi Chân nói liên hồi, "Bọn họ dùng Tam Viên, Nhị Thập Bát Tú để đặt tên năm, cứ hai mươi tám năm lại tuần hoàn một lần. Cả cuốn niên phổ ghi chép ba mươi ba lần tuần hoàn, tổng cộng chín trăm hai mươi tư năm. Bọn họ lựa chọn thiếu nữ chưa kết hôn, tôn làm Thiên Nữ, thừa thiên ứng địa, phù hộ trại dân. Trong chín trăm hai mươi tư năm này, niên phổ ghi chép tất cả sinh hoạt thường ngày của Thiên Nữ, không hề gián đoạn." Hắn hỏi, "Tiền bối có nghe ra vấn đề gì không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[On-going] Edit | Độ Ách - Dương Tố
Ficción GeneralĐộ Ách Tác giả: Dương Tố Tình trạng: On - going Edit + Beta: Lợn Nguồn: Trường Bội Tag: niên hạ, tiên hiệp, chính kịch, kinh dị Tóm tắt: Ta có nghiệt đồ, xinh đẹp vô song Văn án Tám năm trước, Đan Dược trưởng lão Bão Trần Sơn Bách Lý Quyết Minh bị c...