- Hay nhỉ?
Yerim hỏi sau khi bài hát kết thúc, em tháo tai nghe ra khỏi tai rồi tiện tay tháo giúp Wendy luôn. Nàng không trả lời em mà lại lấy tay gạt nước mắt, bài hát quá cảm xúc làm nàng đắm chìm vào bài hát quá nhiều.
- Cái chị này tự nhiên lại khóc!
Yerim cười rồi đánh lên vai Wendy khiến nàng vừa cười vừa hơi mếu. Nàng trả lời em khi giọng vẫn còn hơi nghẹt:
- Tại bài hát này buồn quá chứ bộ.
- Ừ thì buồn, nhưng đến nỗi khóc luôn sao? - Yerim hỏi, bản thân em chưa từng khóc khi nghe nhạc bao giờ nên thấy rất lạ lẫm. - Em chưa khóc khi nghe nhạc bao giờ cả.
- Em có đơn phương ai bao giờ chưa?
Yerim hơi nhíu mày, thử nhớ lại xem trong các mối tình từng trải qua từ hồi mẫu giáo tới giờ có bao giờ em đơn phương ai chưa.
- Lúc em học lớp 1 em đã thích một người rất dễ thương, nhưng người đó học lớp 5 nên đã chê em con nít rồi từ chối em!
Kỉ niệm ngộ nghĩnh của em khiến cả hai bật cười, mối tình đơn phương một tuần đó cũng khiến Yerim buồn lắm đấy chứ.
- Chị thì sao? Không tính cái anh chàng kia nhé vì có khi người ta cũng thích chị! - Yerim đưa một ngón tay lên như cảnh cáo.
- Chị không nhớ nữa... - Wendy trả lời, nếu không tính Yerim thì nàng không chắc mình đã từng thích thầm ai đó.
- Vậy mà chị đắm chìm vào bài hát nhỉ? - Yerim tựa vào ghế, trời cũng dần tắt nắng nhưng em vẫn ngồi ở quán từ sáng đến giờ.
- Chị hơi kì lạ nhỉ?
- Không đâu, em thấy thế ngầu mà! - Yerim vừa lắc đầu vừa nói. - Một người có thể dễ dàng đồng cảm và thấu hiểu hiểu khác chắc phải rất tuyệt vời sao?
- Em thấy chị ngầu sao? - Wendy hỏi vậy, nhưng thật ra nàng muốn hỏi em nghĩ gì về nàng.
- Tất nhiên rồi, chị vừa ngầu vừa rất tử tế. À không, người tử tế đã là người ngầu rồi! - Yerim trả lời, vừa cười vừa nhìn nàng.
- Em kì lạ thật đó! - Wendy trả lời, ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp. - Em thích người như thế nào?
- Em sao? - Yerim nghiêng đầu, qua góc mắt của em Bae Joohyun đang đứng tám chuyện với Nayeon và Sooyoung, bỗng dưng tim em lại đập thật nhanh. - Em không biết nữa, chắc là ai đó làm em tự dưng mỉm cười khi tỉnh giấc lúc ba giờ sáng.
- Nghe mơ hồ quá vậy. - Wendy trả lời, câu trả lời của em như vậy thì làm sao nàng có thể hiểu đây?
- Em không có mẫu người lí tưởng đâu, vậy nên em chẳng bao giờ phòng vệ với ai cả, em sẽ sơ suất rơi vào lưới tình với người ta. - Yerim trả lời, khi nhìn những người quanh mình em sẽ không bao giờ biết được ai sẽ là người mình yêu. - Có những người hay lắm, họ có thể nhìn ra được là họ sẽ yêu ai, sẽ không yêu ai. Và họ có thể kiểm soát được nếu họ muốn yêu người đó hay không, giỏi nhỉ?
Wendy cười, có lẽ nàng và Yerim giống nhau ở đó. Lần đầu gặp cô gái khó ưa trên xe bus, Wendy không thể ngờ được nàng sẽ không thể gạt em ra khỏi đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Blue Label
FanfictionBlue Label, một quán cà phê nhỏ với những cô gái thích tám chuyện cả ngày.