Joohyun nhìn mình trong gương, hết góc mặt bên trái lại soi sang góc mặt bên phải, hết cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, hết cười rồi lại làm vẻ mặt khó ưa giống Kim Yerim hay làm với chị. Thử hết kiểu này đến kiểu khác Joohyun cũng không thể lấy lại sự tự tin và tự nhiên mà bình thường chị vẫn có. Khi nói rằng mình sẽ bỏ cuộc, Joohyun đã vứt bỏ luôn cả những điều đó rồi. Buổi photoshoot sẽ diễn ra vào ngày mai, chị không thể hủy bỏ một cách vô trách nhiệm được, hơn nữa nếu làm vậy Kim Yerim sẽ giận chị cho coi.
Ngày nào Kim Yerim cũng nhắn đi nhắn lại, 5 giờ chiều ngày này tháng nọ, nhớ đến cho đúng giờ. Thậm chí con bé còn nói rằng chị cứ ở nhà chuẩn bị sửa soạn thoải mái, buổi sáng không cần lo việc ở quán cà phê nữa. Còn năn nỉ Wendy để coi bé đi làm thay cho Joohyun nữa, đúng là con người đó luôn nhiệt tình một cách quá đáng.
Joohyun thở dài, trở vào phòng rồi đổ người xuống giường. Cảm giác lo lắng này cứ làm phiền chị hoài, thậm chí chị còn chẳng ngủ nổi. Joohyun đã xem cả chục video trên mạng nhưng cứ tắt điện thoại là chị lại nghĩ đến buổi chụp hình. Chỉ là một buổi chụp hình vui thôi mà, có gì đâu mà phải căng thẳng đến vậy, có gì đâu mà phải kì vọng đến vậy. Joohyun không nghĩ rằng sẽ có người nào liên lạc đến chị sau khi thấy mấy bức ảnh đó đâu, nhưng mặt nào đó chị vẫn mong sẽ có ai đó gọi đến. Tuy nhiên nếu lỡ có người gọi đến thật thì sao, chị phải làm sao với sự gượng gạo của mình, làm sao để có thể tự tin hơn.
Đồng hồ đã chỉ quá mười hai giờ, nếu bây giờ không chịu đi ngủ thì mai sẽ có quầng thâm mắt cho xem, vậy thì sẽ xấu lắm. Nhưng mà Joohyun vẫn không ngủ được, nãy đến giờ chị đã nhắm mắt rồi mở mắt đến năm lần rồi đó. Thôi thì lướt điện thoại thêm một chút nữa rồi ngủ chắc sẽ không sao đâu, Joohyun nghĩ rồi với tay tìm chiếc điện thoại. Vừa lúc đó chiếc điện thoại lại reo lên inh ỏi, một cách rất khó ưa như người đang gọi đến.
- Kim Yerim? Em gọi gì đó?
- Chị chưa ngủ sao? - Giọng bên kia hỏi lại, không có vẻ gì là gấp gáp đến nỗi phải gọi lúc hơn mười hai giờ.
- Chưa, sao em lại gọi?
- Mau đi ngủ đi đồ con thỏ khó ưa!
- Em mới là đồ khó ưa đó! Tự dưng gọi người ta giờ này xong bắt người ta đi ngủ! - Joohyun quát lại người bên đầu dây bên kia, không gặp mặt mà cũng gây sự với người ta cho được.
- Tại em biết chị chưa ngủ mà. Tài khoản chị vừa online xong nên em mới gọi nhắc nhở chị đi ngủ, từ giờ cho đến hết ngày mai em là manager của chị.
- Tại chị lo lắng quá chứ bộ, chị cũng muốn đi ngủ mà có được đâu!
- Lo lắng sao? Có gì mà lo lắng?
Kim Yerim hỏi lại, tất nhiên là em ấy sẽ không bao giờ hiểu được những gì Joohyun đang nghĩ. Có lẽ cái này chính là cách biệt thế hệ mà mọi người thường hay nói đến.
- Chị chẳng tự tin tí nào cả, chị không biết ngày mai chị có làm tốt không, nếu như chị làm không tốt thì...
- Khoan đã. - Yerim cắt lời chị, rồi dùng giọng nói dịu dàng hiếm khi xuất hiện để nói tiếp. - Chị không phải lo lắng về chuyện đó, chị đã tạm ngừng lại một thời gian, không chuẩn bị được tinh thần tốt hay có làm xấu một chút xíu thì cũng không sao đâu mà. Nếu có người trách chị thì em sẽ cho họ biết tay. Giờ thì mau đi ngủ, nhanh lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
Blue Label
FanfictionBlue Label, một quán cà phê nhỏ với những cô gái thích tám chuyện cả ngày.