Wendy đến cửa hàng sớm hơn bình thường một chút, chỉ là sáng nay nàng vô tình thức dậy từ sớm mà chẳng thể ngủ lại được tiếp nên đành đến cửa hàng. Vẫn như bình thường, nàng bắt đầu kê lại bàn ghế, kiểm tra xem có chiếc ghế, chiếc bàn nào bị vênh không. Nàng xem lại nguyên liệu rồi chờ người ta giao đá đến.
Đến khoảng 7h30, một cô gái cao khoảng một mét sáu xuất hiện. Cô mặc một chiếc áo phông và quần thể thao, đội một chiếc mũ có logo của một hãng đồ thể thao nổi tiếng. Wendy nói với cô gái bằng một giọng lịch sự:
- Xin lỗi, chúng tôi chưa mở cửa ạ.
- À, tôi đến đây để tìm việc làm.
Cô gái chìa ra chiếc bìa màu nâu, đưa cho Wendy. Cách đây vài hôm nàng có dán lên tìm thêm người phụ việc vì cậu phục vụ cũ đã nghỉ việc rồi, Sooyoung và nàng cũng không thể phục vụ kịp những giờ cao điểm nên nàng cần thêm một người phục vụ. Nàng mở chiếc bìa ra, bên trong là một tờ thông tin xin việc y như nàng đã yêu cầu.
Bae Joohyun, 29/03/1991, quê ở Daegu, thật thà ghi rằng không có nhiều kinh nghiệm về việc làm phục vụ. Sinh năm 1991 thì bây giờ cũng chẳng còn trẻ lắm, nàng mới hỏi:
- Sinh năm 1991 sao? Sao chị không thử sức với công việc khác.
- Tôi đến đây vì muốn làm người mẫu - Bỗng dưng chị tự phì cười - Dù tôi không được cao lắm, nhưng phải thử mới biết. Rồi tôi làm người mẫu cho một số cửa hàng quần áo và tôi cũng có thu nhập nhưng được vài năm rồi tôi thấy mọi thứ có vẻ không hiệu quả lắm nên tôi phải kiếm thêm một công việc. Vì không thích học lắm nên tôi không học đại học, vì vậy nên có khó khăn cho tôi để kiếm được một công việc. Tôi chưa có kinh nghiệm nhiều nhưng tôi có thể học.
- Chị vừa nói mình không thích học mà?
Wendy cười, nhìn lại hồ sơ của chị một lần. Lúc trước Wendy cũng muốn làm ca sĩ, nhưng nàng đã không liều mạng như cô nàng trước mặt để bỏ tất cả theo đuổi mơ ước. Joohyun cũng tạo ra một vẻ dễ mến khiến nàng muốn kết thân, dù sao thì cũng chỉ là nhân viên phục vụ thôi đâu cần phải quá kinh nghiệm từ đầu. Trước câu chọc ghẹo của Wendy, Joohyun gãi đầu rồi trả lời:- Không thích thôi chứ đâu phải không thể!
- Bao giờ thì chị làm được?
- Bao giờ cũng được, bây giờ tôi đang có rất nhiều thời gian.
- Vậy hôm nay đến làm nhé? 9h sáng đến 5h chiều, không có gì bất tiện chứ?
- Không đâu ạ - Joohyun lắc đầu, đứng dậy rồi xin phép về trước để chuẩn bị.
Nàng không biết mình có vội vã đồng ý chị không, nhưng nàng có cảm giác rất tốt về Joohyun. Trông chị có vẻ hơi đáng sợ và rụt rè, nhưng lại có vẻ rất dễ mến và gần gũi. Nàng không biết, trong lòng có chút hoang mang nhưng vẫn rất chắc chắn với lựa chọn của mình, đúng là có chút mâu thuẫn.Sooyoung đến lúc 8h40, con bé hay đến vào đúng giờ này. Lần đầu gặp Wendy, Park Sooyoung đang là nhân viên pha chế của một thương hiệu cà phê Wendy rất thích. Con bé rất cao, cao đến gần 1m70 nhưng tính cách giống như một chú chó con bé xíu. Con bé rất thích quanh quẩn theo nàng và nghe nàng hát hò hay kể chuyện. Sooyoung có rất nhiều ước mơ và rất nhiều điều muốn làm, con bé nói rằng một ngày nào đó nó sẽ làm hết tất cả những điều đó. Sau khi nàng mở Blue Label, Sooyoung đã theo nàng làm việc ở đây luôn. Con bé rất tỉ mỉ và phù hợp với công việc này, những thức uống của Sooyoung rất vừa phải.
BẠN ĐANG ĐỌC
Blue Label
FanfictionBlue Label, một quán cà phê nhỏ với những cô gái thích tám chuyện cả ngày.