- Thì đến chơi, không được sao?
Yerim trả lời như thể lâu rồi em mới tới trong khi hôm qua em ấy vừa ở đầy từ sáng cho tới chiều. Em đặt hai chiếc túi lên bàn, còn cẩn thận lấy từng chiếc sandwich ra khỏi túi rồi đưa cốc trà sữa cho chị Joohyun:
- Uống đi, em có chuyện phải nói với chị đó.
- Uống đi? Làm như rượu không bằng! - Bae Joohyun cãi lại trong khi cắm ống hút vào ly trà sữa.
- Mọi người ăn sáng chưa? Em mua đồ ăn sáng cho mọi người đó! - Yerim không thèm cãi nhau với Joohyun, quay sang nhìn hai người còn lại trong quầy.
- Em thích ăn sandwich sao?
Wendy hỏi, từ lúc em bước vào nàng đã rất bồn chồn nhưng chẳng biết phải nói gì với em. May quá có mấy chiếc sandwich này làm chủ đề.
- Không có, nhưng mà sandwich chỗ này rất ngon. Không phải sao? Lần trước em đã mua cho mọi người rồi đó!
- À, cùng một chỗ sao?
- Đúng vậy! Em đã định mua trà sữa cho mọi người nữa nhưng nghĩ đi nghĩ lại mua trà sữa cho một quán cà phê thì sẽ bất lịch sự lắm. - Yerim nói rồi hạ giọng xuống, thì thầm nhỏ với Wendy - Tha thứ cho em vì em mua trà sữa cho cái chị kia nhé, em đang nịnh chị ấy mà!
- Sao lại thì thầm? Cứ làm như chị không nghe vậy! - Bae Joohyun lại bắt đầu bắt bẻ em, nhưng Yerim chỉ cười trừ cho qua. Mỗi nụ cười của em là một mũi tên cắm phụt vào tim Wendy dù nàng đã nhìn nó trăm ngàn lần rồi cũng nên.
- Cái chị này sao cứ xen vào vậy chứ? Lạ thật đó nha.
Park Sooyoung luồn ra sau lưng Joohyun, vỗ nhẹ lên vai chị tới hai ba lần. Joohyun liền bực bội hất tay cô nàng ra rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng. Kim Yerim vẫn không hề biết rằng mình vừa là chủ đề bàn tán sôi nổi cách đây 10 phút mà cứ cười thôi.
- Hai cái người này trẻ con ghê! - Yerim vừa nói vừa nhìn về phía hai người lớn đang cãi nhau chí choé như con nít lên ba. Phải thừa nhận một điều rằng Bae Joohyun có khả năng biến mọi người thành một đứa trẻ con thì phải.
- Chị cũng đau đầu vì họ lắm.
- Chị không tuyển thêm nhân viên sao?
- Có, nhưng không ai đến xin việc cả. Nhưng ổn thôi, mọi thứ hoàn toàn có thể kiểm soát.
- Chị giỏi nhỉ?
Wendy cười, nàng ngẩng đầu lên như một thói quen khi được người khác khen. Và ngay khoảnh khắc khi ấy, mọi thứ như dừng lại, hoặc chậm đi. Kim Yerim chống cằm nhìn nàng, Wendy ngẩng lên một khoảng vừa đủ để hai mắt chạm nhau. Tai Wendy thậm chí còn ù đi, nàng không còn nghe được tiếng hai người kia cãi nhau nữa. Cả hai, hay đúng hơn là nàng chẳng muốn bước ra khỏi khoảnh khắc này chút nào khi cứ nhìn nhau mãi. Cuối cùng thì chút xao xuyến ngắn ngủi kết khúc khi Yerim hỏi lại:
- Nhỉ? Nếu là em thì em bỏ cuộc từ lâu rồi.
- Bỏ cuộc chuyện gì cơ?
- Chuyện quản lí quán cà phê nè, chị không nghe em nói gì sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
Blue Label
FanfictionBlue Label, một quán cà phê nhỏ với những cô gái thích tám chuyện cả ngày.