Sau khi đưa Lý Nhược Đồng về nhà, Lý Ninh Ngọc cũng lái xe về nhà. Đứng trong thang máy mệt mỏi sờ sờ sống mũi của mình. Hôm nay bất luận nói thế nào Cố Hiểu Mộng đánh người là không đúng.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu lên chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà nhất thời cô ngẩn người tại chỗ, cửa thang máy đóng rồi lại mở. Lý Ninh Ngọc chầm chậm bước ra khỏi thang máy, nhìn Cố Hiểu Mộng đang quỳ bàn phím. Thật sự là vừa tức giận, vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
- Vợ, em sai rồi...
Cố Hiểu Mộng vừa quỳ vừa tự nắm vành tai mình, vẻ mặt ngoan ngoãn và oan ức nhìn Lý Ninh Ngọc. Cảm giác chỉ một giây nữa sẽ lập tức khóc lên vậy.
- Sai ở đâu?
Lý Ninh Ngọc muốn kéo Cố Hiểu Mộng đứng lên, nhưng mà Cố Hiểu Mộng tránh ra. Hôm nay Lý Ninh Ngọc không tha thứ cho cô thì cô có chết cũng không đứng lên.
- Em không nên ghen bậy ghen bạ, không nên ra tay đánh người.
Cố Hiểu Mộng là một người hết sức lý trí. Trên đường về nhà đã tự mình suy nghĩ lại. Vốn là muốn quỳ lên ván giặt đồ, nhưng mà trong nhà không có. Giữa bàn phím và điều khiển tivi, Cố Hiểu Mộng quyết định chọn bàn phím, diện tích tiếp xúc lớn hơn.
- Em đứng lên trước đi!
Ánh mắt Lý Ninh Ngọc dừng lại trên chiếc quần đùi ngắn trên đầu gối của Cố Hiểu Mộng. Không biết đã quỳ bao lâu, đầu gối đã sưng đỏ.
- Chị không tha thứ cho em, không chịu về nhà với em, em sẽ không đứng dậy.
Thái độ Cố Hiểu Mộng rất kiên quyết, Lý Ninh Ngọc thở dài một cái.
- Em đứng lên trước đi, tôi về nhà với em.
Lý Ninh Ngọc kéo Cố Hiểu Mộng đứng lên. Cố Hiểu Mộng thật sự đã quỳ rất lâu. Cô nhìn bảng thông báo thang máy nếu hiển thị trạng thái đang lên thì lập tức quỳ xuống ngay, liên tục lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần. Một lần rồi lại một lần thất vọng, lo lắng, sợ hãi. Những thứ tiêu cực này cứ vây lấy cô.
Cho nên Lý Ninh Ngọc không biết là khi Cố Hiểu Mộng nhìn thấy cửa thang máy mở ra, trong lòng cô có bao nhiêu vui sướng.
Cố Hiểu Mộng còn chưa đứng vững, đầu gối truyền đến cảm giác đau nhức khiến cô mất thăng bằng, ngã nhào lên người Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc ôm thật chặt eo Cố Hiểu Mộng, giữ vững thân thể Cố Hiểu Mộng.
Mặc dù Cố Hiểu Mộng rất đau, nhưng trên mặt đã cười như nở hoa. Đã lâu rồi không được ôm vào lòng như vậy. Cô không nỡ buông ra, hận không thể như vậy cả đời.
Lý Ninh Ngọc đỡ Cố Hiểu Mộng trở về nhà, cho Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế salon. Sau đó lấy rượu thuốc ra giúp Cố Hiểu Mộng bôi thuốc.
- Vợ.. đau.
Cố Hiểu Mộng có ba phần thật bảy phần diễn nũng nịu với Lý Ninh Ngọc, diễn trò khổ nhục kế.
- Đáng đời!
Mặc dù Lý Ninh Ngọc ngoài miệng mắng như vậy, nhưng động tác tay rõ ràng rất dịu dàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngọc Mộng CP - Hoàn] Ngọc Cầm Cố Túng_Đồng nhân Phong thanh 2020
FanfictionTác giả: 天空的翅膀 Từ khóa: tình hữu độc chung (yêu sâu sắc), quá khứ hiện tại Nhân vật chính: Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng ┃ Nhân vật phụ: Lý Nhược Đồng, Tô Vũ ┃ khác: Tóm tắt: Ngọc Mộng CP phiên bản hiện đại Chủ đề: khổ tận cam lai, tiếp tục tiền duyên ...