Chương 36

464 18 0
                                    


Trong bệnh viện, Trường Giang ngồi đó, nhìn chăm chú vào cô gái nằm trên giường bệnh. Trong đầu anh hiện lên một tia phức tạp, nhìn Lâm Vỹ Dạ như vậy anh có một chút lo lắng, một chút đau lòng. Không đúng, anh cưới cô là để trả thù, sinh tử của cô không liền quan gì đến anh. Trường Giang tự trấn an lấy bản thân mình.

Lâm Vỹ Dạ em tốt nhất đừng chết, nếu em chết tôi cũng không bỏ qua cho em.

Trên giường bệnh Vỹ Dạ nằm đó, khuôn mặt không chút sắc hồng,

" cô ấy thế nào" Trường Giang chỉ ngồi yên ở ghế sofa trong phòng bệnh, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc. Giống như người nằm trên giường bệnh đó chỉ là người xa lạ, không một chút liên quan tới anh.

" Võ thiếu...." Bác sĩ có chút khó nói.

" Nói" Trường Giang động tác vẫn vậy, nhàn nhạt lên tiếng.

" Là như vậy, Võ thiếu..." bác sĩ hít sâu một hơi, nói một tràng dài dường như quên thở " đáy huyệŧ của phu nhân chịu sự va chạm mạnh, sau này đối với việc mang thai e rằng sẽ gặp chút trở ngại. Nhưng mà anh đừng lo lắng, chỉ là khó thụ thai, chứ không phải là không sinh được".

Trường Giang nhìn thẳng vào Vỹ Dạ" ông nói về sau cô ấy không thể sinh con được đúng không" anh hỏi tuyệt tình tuyệt ý, đến bác sĩ cũng phải ngỡ ngàng.

" cái kia, không phải.... Võ thiếu tôi chỉ nói phu nhân khó thụ thai..."

"Tôi hỏi có phải về sau cô ta không thể sinh hay không?" Trường Giang không quan tâm lời bác sĩ nói, anh quan tâm chỉ có cô còn có thể sinh hay không.

Bác sĩ sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

" Đúng vậy , Võ thiếu"

" cho người chăm sóc cô ấy cẩn thận" anh bỏ lại câu nói cho bác sĩ rồi anh người đi ra ngoài.

Anh từng nói qua, đây là cô nên nhận, con của anh chỉ có thể do Nguyễn Nhã Hân sinh ra, còn Lâm Vỹ Dạ cô không xứng.

Bác sĩ chỉ đồng tình nhìn thoáng qua cô gái nằm trên giường bệnh, thở dài lắc đầu, quả nhiên người có tiền không phải tốt đến như vậy.

Khách sạn Phượng Hoàng

Trong một căn phòng xa hoa, hai thân thể đang quấn quýt bên nhau.

Nguyễn Nhã Hân với thân thể loã lồ nằm dưới thân uốn éo đến nhăn nhúm chiếc grap trải giường. Mã Phong điên cuống vận động trên thân thể cô ta. Sao một hồi chạy nước rút, hắn rầm nhẹ một tiếng nằm luôn trên người cô ta " bảo bối, em ngon quá đi mất"

Nguyễn Nhã Hân nằm đó với thân thể trần trụi, đã bị hắn giày vò cả 2 tiếng đồng hồ, cô ta giờ đến sức chống cự cũng không nỗi , nghiến răng nói " anh câm miệng lại cho tôi"

- " bảo bối, em định qua cầu rút ván dí anh sao"

Bàn tay cô ta siết chặt grap giường, đôi mắt sắc lạnh nhìn lên trần nhà " Lâm Vỹ Dạ, tất cả là tại mày".

Mã Phong đứng dậy khỏi người cô đi vào phòng tắm sau một hồi hắn đi ra trên người chỉ quấn chiếc khăn che đi hạ bộ của mình. Hắn đi thẳng lại giường nhìn Nguyễn Nhã Hân " chuyện em muốn anh đã hoàn thành, em tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách anh". Bàn tay vuốt ve thân thể Nguyễn Nhã Hân.

- " tôi biết rồi". Cô ta hắt bàn tay của hắn ra " anh tốt nhất nên chốn kỹ một chút, đừng để người của Trường Giang bắt được, nếu có bắt được thì coi như không quen biết tôi"

Hắn ta cau mài khó hiểu " chính em là người đưa cô ấy lên giường của Trường Giang, giờ cũng chính em là người muốn cô ấy biến mất".

- " anh quản tốt cái miệng của mình". Cô ta ném cho hắn một xấp tiền

- " cám ơn em yêu, anh biết rồi". Hắn ta cầm tiền cười nham nhở































còn tiếp...

[Cover] Võ Thiếu, Xin Anh Nhẹ Tay Một ChútNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ