Từ lúc đến nơi tới giờ Trường Giang đã phải họp xuyên suốt ba tiếng đồng hồ, anh từ phòng làm việc đi ra, đi thẳng vào thang máy để xuống tầng đi về khách sạn, sờ tay vào túi quần chợt nhớ mình để quên điện thoại trên phòng làm việc anh đành phải quay lại. Nhưng anh không bấm lên tầng mà lại bấm xuống tầng bước ra khỏi thang máy, mới biết mình đi nhầm, định đi vào thì có một vật nhỏ mềm va vào chân của mình. Anh nhíu mày nhìn xuống thì thấy một bé gái ngã lăn ra đất, anh ân cần đỡ lấy đứa nhỏ, phủi nhẹ bụi trên quần áo " bạn nhỏ, có đau ở đâu không".
Đứa nhỏ ôm lấy bụng của mình " Nấm không sao, cám ơn chú".
Thấy đứa nhỏ ôm bụng, Trường Giang nhỏ nhẹ nói " bạn nhỏ, con làm sao lại ôm bụng, con ở đây cùng với ai".
- " mẹ đi làm việc rồi ạ, chú, có thể dẫn Nấm đi vệ sinh được không" đứa nhỏ gấp gáp nói.
Nghe đứa nhỏ nói ra yêu cầu của mình Trường Giang thở ra nhẹ nhõm " thì ra là muốn đi vệ sinh, được, chú dẫn con đi".
Anh ngồi xổm xuống bế đứa nhỏ đi tới nhà vệ sinh, giúp con bé ngồi lên chỗ vệ sinh dành cho trẻ nhỏ xong liền bị đuổi đi
- " chú ơi, chú ra ngoài đi, Nấm có thể tự làm vệ sinh được rồi ạ".
Trường Giang nhìn đứa nhỏ này cảm thấy thú vị, liền gật đầu đi ra ngoài đứng chờ.
Chưa được bao lâu thì thân hình nhỏ nhắn đi ra , nhìn thấy Trường Giang cong môi cười một cái " chú ơi, cám ơn chú".
Trường Giang ngắm nhìn nụ cười của cô bé, khóe miệng không kiềm được mà hơi động một chút.
" bạn nhỏ, con tên là gì"
Đứa nhỏ ngẩng đầu lên: " chú, mẹ bảo là không nên nói chuyện với người lạ, con vừa rồi nói chuyện với chú, đã phạm sai lầm. Nếu như con nói cho chú biết tên của mình, chính là sai lại càng thêm sai".
" ừ" tâm tình của Trường Giang đột nhiên tốt lên rất nhiều, giọng nói hơi cao: " chẳng phải vừa rồi chú mới giúp con đi vệ sinh xong, sao rất nhanh liền trở thành người lạ rồi".
Đứa nhỏ liền cười khúc khích " đúng rồi a, chú mới giúp con mà, sao có thể trở thành người lạ được, như vậy sẽ không phải sợ mẹ la rồi".
Trường Giang ân cần nói " bạn nhỏ, bây giờ có thể nói cho chú biết con tên gì được chưa".
Đứa nhỏ chu môi, nũng nịu nói " mọi người thường gọi con là Nấm, chú cũng có thể gọi như vậy".
Trường Giang nắm tay đứa bé, dẫn về chỗ ban đầu gặp, cả hai vừa đi vừa nói, nói chuyện với đứa nhỏ này Giang thấy rất thú vị, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- " Nấm sao, cái tên rất dễ thương, con cũng rất ngoan, mẹ con chắc hẳn đã dạy con rất tốt".
- " dạ, mẹ rất tốt". Nhắc tới mẹ mình đứa nhỏ phấn khích hơn rất nhiều.
Rất nhanh hai người đã tới chỗ ban đầu gặp nhau, từ xa đã thấy bà Trần cuống quýt tìm đứa nhỏ. Thấy Giang dẫn Nấm bà hoảng hốt, liền chạy lại " tổng giám đốc".
Trường Giang thấy bà cuống quýt tìm đứa nhỏ liền không vui nói " đứa nhỏ này là của bà sao, lần sao không được để nó ở một mình nữa".
- "Tôi biết rồi".
Nấm buông tay Trường Giang ra đi phía bà Trần " bà Trần, Nấm xin lỗi, là con muốn đi vệ sinh nên mới tự ý đi khỏi chỗ, bà Trần đừng nói lại với mẹ nha".
Bà Trần gật đầu " bà Trần biết rồi, là chú dẫn con đi vệ sinh sau" Nấm gật đầu " con đã cám ơn chú chưa". Nấm liền gật đầu.
Bà Trần cung kính nói " cám ơn tổng giám đốc, không còn gì nữa tôi dẫn đứa nhỏ đi trước, Nấm mau tạm biệt chú đi".
Nấm rất nghe lời liền đưa bàn tay nhỏ nhắn mũm mỉm lên vẫy tay với Trường Giang " chú tạm biệt, hẹn gặp lại chú".
Trường vẫy tay mỉm cười với đứa nhỏ, nhìn hai người đi anh cũng quay người đi về phía thang máy nhưng bất chợt anh nghe một câu nói, trong lòng anh liền nhói lên một chút " bà Trần, trên người chú có mùi của ba rất thơm".
Đứa nhỏ ngây ngô nói làm bà Trần bịt miệng không kịp.
Lời nói của đứa nhỏ liền làm anh nhớ đến một người, nếu không tại anh làm cô mất đi tư cách làm mẹ, nếu anh không làm cô đau lòng bỏ đi, có khi hiện giờ anh có thể đã có một đứa con đáng yêu rồi.
Trường Giang không nghĩ nữa, quay người đi về phía thang.
Thời điểm cửa thang máy vừa đóng chặt, Vỹ Dạ cũng vừa đi tới.
mai đăng tới chap 90 nhaaaaaaaaaaaaa.
còn tiếp...