Chương 110

526 22 4
                                    


Lúc Trường Giang quay về Lăng Viện đã là 11h khuya, anh đi thẳng lên phòng của Lâm Vỹ Dạ, anh đẩy cửa bước vào cũng là lúc Vỹ Dạ từ trong phòng tắm đi ra.

Trường Giang bất ngờ, anh không nghĩ giờ này cô còn thức, anh chỉ muốn nhìn mẹ con cô một chút nên đi tới đây: " à, anh chỉ tính ghé xem con một chút".

VỸ Dạ thấy Trường Giang vào phòng cũng hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường: " ừm".

Trường Giang đứng chăm chú nhìn đứa nhỏ, Lâm Vỹ Dạ cũng không nói gì đi tới sofa ngồi xuống.

Khi Trường Giang định quay người đi cô mới lên tiếng: " tôi nghe nói giấy ly hôn vẫn còn ở chỗ anh".

Lời nói của Lâm Vỹ Dạ làm anh khựng người lại, nhưng anh không xoay người lại: " ừm, còn ở chỗ tôi".

Lâm Vỹ Dạ ấp úng nói: " ừm, anh nhanh chóng đưa cho luật sư giải quyết đi".

Giang chợt quay người nhìn thẳng vào cô, anh bước từng bước lại sofa nhìn cô: " Tiểu Dạ, thật sự không thể cho tôi một cơ hội để bù đắp cho em và con sao".

Ngừng một chút anh lại nói tiếp: " em có thể không tha thứ cho tôi, nhưng em có thể suy nghĩ cho con được không". Anh bất chợt nắm lấy tay cô, ôn nhu nói.

Vỹ Dạ không ngờ mình có thể nhìn thấy được bộ mặt này của Trường Giang, trong lòng đã có chút rung động nhưng cô giữ bình tĩnh nói: " Trường Giang anh thừa biết tôi và anh sẽ không có kết cục tốt đẹp, tội gì phải làm khổ nhau thêm nữa".

Trường Giang quyết không khuất phục nói: " em chưa thử làm sao biết không có kết cục tốt đẹp".

Cô nghiêm túc nhìn vào mặt Trường Giang, một lúc sau mới nói: " anh có yêu tôi không". Nếu như câu trả lời của anh là có, cô sẽ bất chấp bỏ qua hết quá khứ mà duy trì cuộc hôn nhân này.

Lâm Vỹ Dạ chỉ thấy Trường Giang nhìn mình mà không hề đá động gì đến vấn đề cô đưa ra, trong lòng tự giễu cợt bản thân đến giờ phút này còn hy vọng anh ấy yêu mình. Vỹ Dạ cô đúng thật là ngu ngốc.

Cô cố gắng hít sâu một hơi: " anh nói đi, tôi lấy lý do gì cho anh cơ hội, ngay cả anh có yêu tôi không anh cũng không trả lời được, thì tôi lấy gì mà tin tưởng anh có thể bù đắp cho mẹ con tôi. Tôi cũng không cần anh bù đắp gì cho tôi, ly hôn tôi sẽ nuôi con khi nào ở nhà nhớ thì tôi sẽ dẫn Nấm về bất cứ lúc nào".

Không thấy Trường Giang trả lời, cô tiếp tục nói: " cùng anh duy trì cuộc hôn nhân không tình yêu tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi đã nếm trải đủ rồi". Vỹ dạ buộc mình phải nói ra những lời tàn nhẫn này, đã không có cơ hội, cô buộc mình phải tàn nhẫn cắt đứt, như vậy về sau sẽ không có ai phải đau khổ. Cô đã quá mệt mỏi với vòng lẩn quẩn giữa yêu và hận rồi.

Những lời cô nói ra không ngừng đâm từng nhát vào tim Trường Giang làm anh đau đớn, anh biết bao nhiêu đau đớn anh chịu chưa bằng một phần nào của cô, nhưng anh không biết mình đối với cô hiện tại là yêu hay là gì anh như bị rơi vào một ván cờ, anh bị cô vây chặt không có đường lui, anh chưa bao giờ cảm thấy đối thoại cùng với một người lại khó khăn đến như vậy, anh nắm chặt tay mình cố giữ bản thân bình tĩnh, anh nhìn Lâm Vỹ dạ ôn nhu nói: " Tiểu Dạ, tôi hiện giờ cũng không biết bản thân mình đối với em là yêu hay không, tôi không muốn lừa gạt em, nhưng em có biết không năm năm em bỏ đi không đêm nào là em không ngừng quấy nhiễu giấc ngủ của tôi, tôi biết hiện giờ em rất khó chấp nhận tôi, em cho tôi một tháng để làm rõ mọi chuyện. Nếu lúc đó không có câu trả lời hợp lý cho em, tôi sẽ tự nguyện ly hôn và không dành con với em".

Lâm Vỹ Dạ như không tin vào tai mình, là Lăng Hạo nói năm năm qua anh không ngừng mơ thấy cô, là Lăng Hạo hiện giờ đang bỏ cái tự cao tự đại của mình để thoả thuận cùng cô, Giang của trước kia không phải là người như vậy, chỉ cần chuyện anh đã quyết thì không ai có thể chối cãi.

Vỹ Dạ nhìn anh: " được, tôi hy vọng tới lúc đó anh sẽ giữ lời hứa". Cô là đang tự cho mình một đường lui, cô thật hận bản thân mình, đến bây giờ vẫn còn chưa hết hi vọng với anh.

Trường Giang nhận được câu trả lời của cô, trong lòng vui mừng: " em nghỉ ngơi đi". Anh vừa định quay người đi ra ngoài thì khóc của đứa nhỏ truyền đến làm anh và Vỹ Dạ hoảng hốt.

Cô vội chạy về giường ôm bảo bối vào lòng dỗ dành " ngoan, mẹ ở đây" bàn tay cô vỗ nhẹ nhàng lên lưng Nấm, rất nhanh Nấm đã yên tĩnh trở lại.

Lâm Vỹ Dạ nhìn qua thấy trên mặt Trường Giang tràn đầy lo lắng, nhìn chăm chú vào đứa nhỏ. Cô đành lên tiếng trấn an anh: " không sao đâu, chỉ là ngủ giật mình một chút thôi".

- " tình trạng này xảy ra thường xuyên không" anh quan tâm hỏi.

Lâm Vỹ Dạ như nhớ tới điều gì đó gật đầu một cái " ừ, thường xuyên, hầu như một đêm một lần".

Nghe cô nói anh nhíu chặt mài: " một đứa nhỏ giấc ngủ không yên ổn như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt, em có tìm cách chữa trị không".

- " ừ , cũng có tìm hiểu qua, tỉnh trạng như vậy thường xuyên xuất hiện ở đứa bé thiếu cảm giác an toàn, nhất là gia đình đơn thân càng rõ ràng hơn".

Cô chỉ thấy Trường Giangquay người ra khỏi phòng, không nói điều gì. Cô cũng chẳng quan tâm nữa, thở dài một cái nằm xuống ngủ.

Nằm chưa được 15 phút cửa phòng lại đột nhiên mở ra thêm lần nữa, cô bật ngồi dậy thấy Trường Giang đã tắm rửa sạch sẽ thay bộ đồ ngủ thoải mái đi vào bước thẳng lên giường định nằm xuống cô liền hoảng hốt: " Giang anh muốn làm gì".

Anh làm như không thấy vẻ mặt của cô thản nhiên nói: " ngủ, đứa nhỏ là thiếu cảm giác an toàn nên mới như vậy. Một tháng này tôi sẽ ngủ ở đây cùng con và em. Em yên tâm tôi không làm gì em đâu".

Dứt lời anh nằm xuống, nhắm chặt mắt lại.

Vỹ Dạ cũng chẳng còn lời nào phản bác nên cũng không quan tâm đến. Nằm đưa lưng về phía anh, rất nhanh liền ngủ đi, cả ngày hôm nay tâm trạng cao trào lên xuống khiến cô đã quá mệt mỏi rồi.































































còn tiếp....

[Cover] Võ Thiếu, Xin Anh Nhẹ Tay Một ChútNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ