Lâm Vỹ Dạ gật đầu, tâm trạng thấp thỏm trong lòng, thái độ của bác sĩ trong lòng cô dấy lên một dự cảm không tốt.
Bác sĩ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói " là như thế này, sau lần đáy huyệŧ của cô bị va chạm mạnh, sau này đối với cô sẽ rất khó mang thai, thậm chí là không thể mang thai. Chuyện này, từ lần đó Võ tổng đã biết rồi, tôi nghĩ anh ấy không muốn cô buồn nên mới giấu cô".
Vỹ Dạ lúc này chết lặng, nước mắt từng giọt lăn xuống. Tay cô đưa lên đặt trên vùng bụng phẳng của mình, về sau cô không thể sinh bảo bảo được rồi, sau này không có người gọi cô là mẹ, cô không thể có được đứa con của chính mình nữa rồi, cô che miệng của mình, cẩn thận đè nén tiếng khóc của mình.
Lâm Vỹ Dạ không biết mình ra khỏi bệnh viện bằng cách nào, ngồi trong xe, cô chỉ trống rỗng mở to đôi mắt đã đỏ của mình.
Anh tài xế thấy từ lúc cô từ trong bệnh viện ra, sắc mặt cô khó coi hơn rất nhiều quan tâm hỏi " thiếu phu nhân, cô mệt lắm sao. Hay tôi lái xe chậm lại một chút cho cô nghỉ ngơi".
Lâm Vỹ Dạ đưa tay lau nước mắt, yếu ớt nói:
- " à, tôi khoẻ mà, anh cứ chạy thẳng về Trang viên đi. Mà anh đừng nói lại chuyện này cho lão phu nhân và phu nhân nghe. Tôi không muốn họ phải lo lắng".
- " tôi biết rồi, thiếu phu nhân cứ yên tâm ". Sau đó tài xế chăm chú lái xe không làm phiền tới cô nữa.
Chiếc xe hoà nhập vào dòng xe trên đường, Vỹ Dạ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa, dựa đầu vào cửa kính nhắm thật chặt mắt, im lặng suốt quãng đường còn lại.
Khi Lâm Vỹ Dạ về đến Trang Viên đã là xế chiều, trong nhà cực kì im lặng, cô đi hết một vòng trong nhà không thấy Trường Giang đâu. Chỉ thấy mấy nữ hầu đang cắm cúi làm gì đó trong bếp, cô lên tiếng " mọi người có khoẻ không".
Nghe giọng nói của cô cả đám giật mình quay người lại, ai nấy đều vui cười " thiếu phu nhân, cô đã trở về"
Lâm Vỹ Dạ mỉm cười ngọt ngào với mọi người " ừ, tôi mới về, mọi người đang làm gì đó"
- " chúng tôi chuẩn bị cơm tối, thiếu phu nhân cô muốn ăn cái gì chúng tôi chuẩn bị luôn ạ"
- " đơn giản một chút là được rồi. Tôi không ăn nhiều lắm."
Thấy mọi người cấm cúi tiếp tục làm công việc của mình, Lâm Vỹ Dạ đi ra vườn, cô ngồi trên xích đu đung đưa nhẹ nhàng, ngước mắt nhìn lên bầu trời con người cô lúc này cũng lơ lửng như những đám mây kia.
Kiếp trước, cô đã gây ra nghiệp chướng gì sau kiếp này cô phải khổ như vậy. Thân thế mình cô cũng không có, người mình yêu cũng không yêu mình, bây giờ đến chuyện thiêng liêng nhất của phụ nữ cô cũng chẳng còn cơ hội nữa rồi.
Trường Giang chở về Trang Viên đã buổi tối, anh đi thẳng về phòng của Lâm VỸ Dạ. Anh mở cửa phòng ngủ đi vào, đóng cửa lại, hai đút vào túi quần đứng nhìn vào người con gái nằm trên giường, anh cứ nhìn thật lâu như vậy, anh không biết hiện giờ anh đối với Vỹ Dạ là như thế nào. Quay người, đi vào trong phòng tắm, thỉnh thoảng có tiếng nước chảy truyền đến, Lâm Vỹ Dạ mơ màng ngồi dậy, thật ra cô ngủ không sâu, từ lúc anh mở cửa bước vào cô đã tỉnh rồi.
Lâm Vỹ Dạ đứng dậy đi lại bàn trang điểm mở hộc tủ lấy ra một tờ giấy, đi lại sofa ngồi chờ Trường Giang ra. Đây là tờ giấy mà cô nghĩ dù có đau khổ bao nhiêu cô cũng chấp nhận được cô không muốn phải cầm lấy nó. Nhưng chiều nay, khi cô biết mình không còn tư cách làm mẹ, cô liền đưa ra quyết định đau khổ này.
Cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô làm gì có tư cách để yêu anh, có tư cách để anh đáp lại tình yêu của mình, càng không có tư cách để sinh con cho anh. Đi đến bước đường ngày hôm nay cũng là do cô tự chuốc lấy, chỉ mong kết thúc cuộc hôn nhân này, ngày tháng sao này của cô trôi qua thật bình yên.
còn tiếp...