Chương 15

265 30 19
                                    

Leo đang ngồi xổm trên bàn học, một tay cầm dao mổ đang rỉ máu, chuẩn bị cứa thêm những nhát kế tiếp, đột nhiên y nghe thấy tiếng người bèn xoay đầu lại.

Và nhận ra cố nhân.

"Lương Xuân Trường?" - hắn phá lên cười - "Ha ha, Lương nhị gia không ngờ lại có liên quan đến chuyện này." - hắn dùng dao mổ tap tap lên má Văn Toàn - "Người này là sủng vật của mày sao? Thật thú vị biết dường nào."

"Mày dám ăn nói như vậy với nhị gia?" - Duy Mạnh phát cáu.

"Thì sao?" - Leo vung tay trợn mắt - "Tao mới là đại ca, tao mới là người cầm cờ khởi nghĩa. Ngày tao chinh phạt giành thế lực với ông chủ mày chỉ là một tên bốc vác ngoài bến cảng. Có tư cách gì lên mặt ở đây?"

Lương Xuân Trường không đôi co, chỉ chăm chú quan sát sơ hở của Ngọc Lan. Dù mang cường thế của Leo nhưng dáng người Ngọc Lan nhỏ nhắn hơn nhiều. Nếu tuỳ tiện hạ thủ lúc này, Ngọc Lan mà né tránh rất có thể sẽ trúng vào Văn Toàn.

Duy Mạnh biết nhiệm vụ li gián của mình phải tiếp tục: "Anh đã hết thời rồi không biết sao? Ngày đó nếu không nhờ nhị gia cứu anh ra khỏi đám đối lập thì anh cũng chết quách rồi."

Leo ngửa mặt lên trời, nghiến răng thật chặt: "Cứu tao? Cứu tao để rồi ông ấy giết tao? Thật chất bọn bây muốn cứu tao về để tự tay giết chết tao thì đúng hơn. Bọn bây sợ tao khai ra bộ mặt thật của bọn bây."

"Anh bị ông chủ xử thì liên quan gì đến chúng tôi?" - Duy Mạnh bắt đầu muốn xắn tay áo cãi lộn tay đôi - "Lúc đó nhị gia rõ ràng là cứu anh. Anh không lo trốn mà lại đi tìm nhị tiểu thư hò hẹn để bị túm cổ. Tự làm tự chịu đi."

"Gừ..." - lửa giận của Leo bốc lên - "Đó là người tao yêu. Mày bắt tao xa cô ấy thà rằng tao chết. Giống như thằng ranh con này, tao giết nó để xem Lương nhị gia đỉnh đỉnh đại danh có bi luỵ đến sống dở chết dở không!"

Nói rồi Leo vung dao lên, hạ hồng tâm ngay giữa cổ Văn Toàn. Vì cậu ngất xỉu trong tư thế bị trói chặt vào thanh gỗ, cổ ngửa ra, phô bày điểm chí mạng.

Thời gian vừa đủ để Lương Xuân Trường chuẩn bị sẵn sàng, khẩu súng từ trong ngực chuẩn xác được rút ra.

Đoàng.

"Hự" - Leo buông lơi con dao mổ, ôm lấy bàn tay vừa bị viên đạn găm vào - "Chết tiệt"

Duy Mạnh hết sức nhanh nhẹn mà lao đến, bẻ cánh tay còn lại của Leo ra phía sau, áp chế đối tượng: "Nhị gia, giải quyết thế nào?"

"Mang về Cảnh phủ" - Lương Xuân Trường cúi người cởi trói cho Văn Toàn.

Trong lúc mê man, Văn Toàn có cảm giác như ai đó rất giống Lương Xuân Trường đang ngồi trước mặt cậu. Cậu cứ cho rằng mình nằm mơ.

Thân thể đau đơn đến độ không còn chút cả giác gì nữa. Thấm thuốc và mất máu, hai thứ này diễn ra cùng lúc rất có thể trong tích tắc lấy đi một mạng người.

Mơ mơ màng màng gắng gượng đoạt lại chút ý thức, Văn Toàn nhìn thấy Ngọc Lan ở bên kia, đang bị Duy Mạnh kềm kẹp.

[0609][Ver] TRÒ CHƠI NGUY HIỂMNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ