- Tỉnh dậy đi nhóc con.
Đầu óc Mạc Quan Sơn cứ như búa bổ, cậu đau đến nghiến răng, mí mắt nặng trĩu không nhích lên nổi. Bên tai lại là một tiếng nói vừa ngờ ngợ quen lại vừa xa lạ. Cậu cố dùng hết sức để nhích cả người một chút thì đổi lại là sự ghì chặt của dây thừng đang bao lấy cậu, liền nhận thức biết bản thân lại một lần nữa vây vào chuyện không đâu. Nhưng lần này là ai bày ra trò này? Không lẽ lại là Hạ Thiên? Nhưng một thứ gì đó trong cậu khá chắc là không phải, dù cho hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là Usoki, người hầu của hắn, đứng kế bên cậu.
- Oi! Nhích được cái người thì cũng ráng mở đôi mắt ra đi chứ?
Giọng tên đàn ông khàn đặc này đang khiến cậu có hơi khó chịu. Hắn ta cứ liên tục kêu cậu và thúc giục cậu mở mắt ra nhìn hắn, đây là ý đồ gì thì cậu cũng không rõ, bất lực Mạc Quan Sơn chỉ đành nghe theo, đôi mắt cậu dần mở ra liền bị ánh sáng đột ngột pha thẳng vào mà làm cho choáng váng, trước mắt nhìn được chỉ là một bóng đen, cho đến khi đồng tử co giãn dần để thích nghi được với môi trường thì bản thân liền ngỡ ngàng mà nhìn chăm chăm vào người đang ngồi đối diện mình, hắn có nước da ngăm săn chắc, mái tóc bạch kim trắng xóa như tuyết và một gương mặt điển trai đặc biệt. Đứng kế bên hắn ta lại là một người rất quen thuộc với Mạc Quan Sơn, Usoki. Mạc Quan Sơn lúc này rõ rất bỡ ngỡ, tên này chả phải là Di Lập hay sao, cái tên mà đã cãi nhau với Hạ Thiên? Khó hiểu hơn thế, Usoki tại sao xuất hiện ở đây và đứng kề bên hắn ta? Cậu khó chịu nổi giận vùng vẫy nhưng vẫn không có gì thay đổi vì cơ thể của cậu vẫn đang bị ghì chặt vào chiếc ghế. Di Lập nhìn cậu, hắn nở một nụ cười kì quái rồi đưa tay vuốt gương mặt của Mạc Quan Sơn. Cậu có chút rợn người, gai gốc nổi hết cả lên do cảm giác nhột và ngứa ngáy bên má. Bàn tay của hắn ta chúng lạnh đến đáng sợ, móng tay lại tương đối dài, không chú ý cũng có thể trầy xướt lên da cậu. Hắn thì thầm, chất giọng ồn ồn đặc quánh ấy khiến Mạc Quan Sơn cảm giác không an toàn.
- Cậu có nghĩ Hạ Thiên quá hời khi có được cậu không? Nghĩ xem, bản thân hắn có tất cả, tiền bạc danh lợi, quyền lực, hầu như mọi thứ, lại có cả người thương như cậu.
Mạc Quan Sơn không cố gắng hiểu hắn, những câu bâng quơ ấy chả thể hiện rõ chủ đích là gì. Cậu không hiểu vì sao việc Di Lập có hiềm khích với Hạ Thiên mà lại ảnh hưởng đến lôi cả cậu vào thay vì đối đầu trực tiếp với hắn.
- Nhìn cậu kìa, chắc cũng đang thắc vì sao tôi lại đưa người không liên can vào câu chuyện giữa tôi và Hạ Thiên nhỉ?
Di Lập cười nhẹ nhìn cậu, hắn ta biết việc đưa cậu vào làm con tin có thể sẽ dễ dàng bắt ép Hạ Thiên nghe theo hắn. Dù tên ấy có đáng sợ, quyền lực đến bao nhiêu thì trong một tháng qua Di lập cũng có thể thấy Hạ Thiên đã mềm yếu đi chừng nào từ khi có Mạc Quan Sơn kề bên. Buồn cười rằng dù chính Hạ Thiên khăng khăng, đinh ninh mình ghét cay đắng dòng họ nhà Mạc nhưng lại không kìm được một phút yếu đuối trước Mạc Quan Sơn. Di Lập luôn có ý nghĩ rằng vương vấn vào chuyện tình cảm là quá ngu xuẩn, vì thế mà hắn thắc mắc phải chăng Hạ Thiên vẫn chưa rút ra được bài học từ mẹ của mình? Khi đã làm việc trong thế giới ngầm này lúc nào cũng phải có tâm thế phòng vệ bản thân, quá bận lo cho tính mạng thì còn có thể lo cho tình yêu sao? Thế nên trong mắt hắn Hạ Thiên tàn đến buồn cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
TRÁNH XA TÔI RA TÊN KIA![Fanfic][ĐenxCam][DâmxBạo][DROP]
De TodoThể loại: ngọt pha miếng muối cộng miếng đắng cay , hành động, H có như không (đùa chút, một lần H là tui viết hết nguyên 1 chap chỉ có da thịt), nữ quyền, BDSM nhẹ, kink, đôi lúc có OOC tí *Couple:Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn *Couple:Kiến Nhất x Triển C...