Anh có hình xăm, Lạc Lâm Viễn có thể thấy rất rõ ràng, là một dòng ký tự tiếng Anh màu đen ẩn giấu dưới lớp áo đồng phục trắng tinh. Vị trí dòng chữ có lẽ nằm ở xương bả vai, do chơi bóng nên tay áo anh bị cuộn lên, hở ra viền mảng xăm.
Lạc Lâm Viễn cắn ống hút, ngồi trên bậc thang xem họ chơi bóng. Cậu sợ bị phơi nắng nên trốn dưới bóng râm, uể oải nheo mắt nhìn chằm chằm người giữa sân bóng.
Chàng trai kia vui vẻ đập tay với đồng đội, ăn mừng bàn thắng thành công.
Lạc Lâm Viễn ngậm ống hút trong miệng, thịt quả ngọt ngào tiến vào khoang miệng, cậu dùng răng nhai nát.
Cậu chống tay lên thềm đá, gương mặt hơi hất lên, cổ nghển ra. Vừa mới lấy điện thoại di động ra thì sau gáy bị ai đó khoác lấy khiến cậu suýt chút nữa phun nước trái cây vừa uống ra khỏi miệng.
Cậu đẩy cái tay đang đặt trên người mình, không khách khí nói với người mới đến, "Mày làm gì thế?"
Phương Tiếu không thèm để ý vẻ mặt lạnh lùng của cậu, "Sao lại ngồi đây xem chơi bóng? Lớp bọn mình đang chơi ở sân bên cạnh đấy."
Lạc Lâm Viễn không quan tâm tới cậu ta, lại nhét ống hút vào miệng chậm rãi cắn, hai mắt vẫn không rời được khỏi người trên sân bóng.
Phương Tiếu dõi theo tầm mắt cậu, ha, con mẹ nó kia chẳng phải Du Hàn sao?
Cậu ta nheo mắt nhìn chằm chằm Du Hàn rồi lại nhìn sang Lạc Lâm Viễn, "Cậu ta làm gì mày rồi?"
Thấy Lạc Lâm Viễn không để mắt tới mình, Phương Tiếu cũng chẳng buồn để bụng. Cậu và Lạc Lâm Viễn quen nhau từ hồi cấp hai, biết rõ người này ngoại trừ gương mặt ra thì không còn gì khác. Trước mặt người ngoài còn tốt, trước mặt người quen thì tính tình như chó, đã vậy sức khỏe còn có vấn đề.
Bởi vì sức khỏe yếu ớt từ khi mới lọt lòng mẹ nên đứa con trai duy nhất này được cả nhà họ Lạc thương yêu và nuông chiều vô cùng.
Nhưng các cụ đã nói rồi, trẻ con càng quý giá thì càng khó nuôi dưỡng. Lạc Lâm Viễn đã bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng kể từ khi còn trong bụng mẹ, từ nhỏ đã thường xuyên nằm viện, thể chất rất yếu ớt.
Do tuổi thơ của cậu thường phải trải qua trong bệnh viện nên tính nết khá là kiêu căng.
Có điều thân là con trưởng nhà họ Lạc, khi trưởng thành phải thừa kế sản nghiệp gia đình nên hồi còn bé, dù mới vừa ra viện nhưng cậu đã phải thể hiện đủ các kiểu trước mặt chú bác, nhất định phải trưng ra hình ảnh một cậu ấm ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Có lẽ do được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh thế này nên Lạc Lâm Viễn gần như tồn tại hai nhân cách.
Khi mới quen Lạc Lâm Viễn, Phương Tiếu cũng bị lừa bởi dáng vẻ giả vờ giả vịt của cậu.
Hồi cấp hai, Lạc Lâm Viễn còn chưa dậy thì, thật sự không thể phân biệt nổi nam hay nữ, vẻ ngoài non nớt, đôi mắt to đen láy, lông mi dài như con lai, còn có biệt danh là công chúa nhỏ nhà họ Lạc.
Đương nhiên, con gái vẫn luôn lén gọi cậu là hoàng tử nhỏ nhà họ Lạc.
Khi đó Phương Tiếu chỉ đơn giản muốn la liếm, bộ dạng liếm đến chết đi sống lại, vì thế điếc không sợ súng đi theo Lạc Lâm Viễn làm bạn bè.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL][ĐAM MỸ] Hàn Viễn - Trì Tổng Tra
RomanceTác giả: Trì Tổng Tra/ Trì Đại Tối Cường Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, đô thị tình duyên, từ vườn trường đến xã hội, duyên trời tác hợp, ngọt sủng, chủ thụ, trước cấm dục nghèo khổ sau thâm tình nhiều tiền công x công chúa nhỏ ngây thơ mắc...