Chương 49

3.3K 255 7
                                    

Lạc Lâm Viễn bị tiếng ngoan này đóng đinh tại chỗ, cả người cậu bất động, hệt như Tôn Hầu Tử bị niệm Khẩn cô nhi chú(*), không thể động đậy nổi.

(*) Câu chú mà Đường Tăng niệm lên vòng kim cô để trừng phạt Tôn Ngộ Không, mang nghĩa trói buộc người khác.

Cậu cụp mắt xuống, ngoan ngoãn được Du Hàn dắt ra xe nhà mình, đóng cửa xe lại rồi nhận lấy cặp sách của mình, sau đó cứ ngồi đờ ra tại chỗ.

Bây giờ trong đầu Lạc Lâm Viễn chỉ toàn mấy thứ lộn xộn, tất cả đều do khoảnh khắc tiếp xúc tay chân ban nãy gây ra.

Cậu đang nghĩ đến lúc mình ở trong ngực Du Hàn, bản thân đã trở nên choáng váng, chẳng nhớ ra được chuyện gì, chỉ cảm thấy sống lưng mình nóng phỏng tay, cánh tay ôm trên eo cậu rất rắn chắc, mùi hương cũng vô cùng dễ chịu.

Đây không phải lần đầu tiên cậu cảm thấy mùi của Du Hàn dễ chịu, trước đây lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo chê bai ghét bỏ, thực ra cứ mơ màng nghĩ ngợi lung tung, chủ yếu là vì cậu cứ tưởng Du Hàn thích đàn ông cho nên mới hiểu lầm.

Cậu quan tâm Du Hàn, thích chọc tức anh, bởi vì cậu cảm thấy Du Hàn cũng rất thích chọc tức mình.

Cũng không phải tất cả đều do cậu chủ động, Du Hàn dẫn cậu về nhà, dựng lều vải cho cậu, để dành đồ nướng cho cậu, nấu cơm cho cậu.

Du Hàn... rất tốt với cậu.

Thật ra cậu và Du Hàn hoàn toàn khác nhau, xung quanh cậu chưa có ai giống anh.

Du Hàn không giống những đứa trẻ vẫn còn được cha mẹ bảo vệ săn sóc như bọn họ, anh đã trưởng thành quá sớm, tâm tư kín đáo, tính tình trầm ổn.

Lạc Lâm Viễn ở bên cạnh anh thường không thể cảm nhận được cảm giác bạn đồng trang lứa, ngược lại luôn được người ta chăm sóc, giống như con nít vậy.

Ban đầu chỉ thấy không phục, sau đó lại thấy Du Hàn thật sự rất tri kỷ.

Bởi vì không giống nhau nên mới bị hấp dẫn, bởi vì thấy đáng thương nên mới thông cảm, bởi vì tò mò nên mới đi trêu chọc.

Nhưng những điều này cũng không thể giải thích được phản ứng của cậu khi vừa được Du Hàn ôm, gò má Lạc Lâm Viễn đỏ ửng lan đến cả vành tai, ngay cả gáy cũng hồng lên.

Cậu gắt gao ôm chặt lấy cặp sách của mình, trong cặp chứa không ít sách, trọng lượng nặng trịch đè lên đùi cậu.

Vào lúc này, Lạc Lâm Viễn có một bí mật, cậu muốn chôn giấu bí mật này đi, một bí mật khiến cậu hoảng hốt lo sợ.

Sau khi lên xe, Du Hàn phát hiện ra Lạc Lâm Viễn quá yên tĩnh, trong lòng vẫn có chút băn khoăn, có lẽ do buổi sáng anh từ chối ý tốt của cậu nên mới khiến công chúa nhỏ giận dỗi.

Ở trường cậu không chọc ghẹo anh như bình thường nữa mà lại khiến người ta khó xử theo cách khác.

Buổi sáng Du Hàn từ chối là vì anh không quen Lạc Lâm Viễn sang tận lớp tìm mình, còn mang cả bữa sáng theo. Mang bữa sáng cho người khác không giống việc mà cậu làm được, chính vì điều này nên mới khiến anh cảm thấy kỳ lạ.

[FULL][ĐAM MỸ] Hàn Viễn - Trì Tổng TraNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ