Chương 39

3.2K 246 29
                                    

Du Hàn đặc biệt mua cả cá sống, trong chiếc túi đen nhánh có chứa nước, chú cá nhảy qua nhảy lại bên trong khiến chiếc túi lắc lư.

Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm nó như thấy quái vật, đề phòng cái túi kia, xách túi đồ quà vặt và rau củ khá nhẹ nhàng tránh ra xa.

Lạc Lâm Viễn hỏi anh: "Sao cậu không làm cá ở siêu thị rồi hẵng mang về?"

Du Hàn nói: "Như thế sẽ không tươi."

Lạc Lâm Viễn: "Cậu còn làm được cả cá, giỏi quá, thật đấy!"

Đây là lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn khâm phục một người đến thế, nếu để cho cậu cầm dao, đừng nói giết cá, có khi ngay cả cái đuôi cá thôi cậu cũng không đè xuống được, còn có thể bị con cá đang ra sức giãy giụa giáng cho mấy cái bạt tai mất, giống như con thỏ sọc xanh bị giam trong nhà tù(*).

(*) Chỉ nhân vật Putin trong phim hoạt hình Usavich của Nhật, bộ phim kể về hai con thỏ là Putin và Kirinenko bị giam trong cùng một buồng tại nhà tù ở Nga. Putin là một thỏ hơi ngáo và số nhọ như chó, bù lại được cái nấu ăn ngon và khéo tay.
Du Hàn nghe thấy cách miêu tả bị cá bạt tai như thế thì rất buồn cười, "Đầu óc cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy?"

Lạc Lâm Viễn bị nụ cười trên môi Du Hàn làm cho xấu hổ đỏ cả mặt, "Chỉ so sánh thôi mà, con thỏ trong nhà tù rất đẹp đó."

Du Hàn duỗi tay kéo Lạc Lâm Viễn đi, Lạc Lâm Viễn cứ hay đi chệch ra khỏi làn đi bộ, anh vừa mới kéo cậu sang thì có mấy chiếc xe đạp lao vọt qua.

Du Hàn cau mày, đổi vị trí cho cậu, Lạc Lâm Viễn hoàn toàn không hay biết, lại nói thêm về mấy bộ anime, hỏi anh đã xem chưa.

Đương nhiên là Du Hàn chưa từng xem, anh nói: "Không có thời gian."

Lạc Lâm Viễn: "Ầy, dù sao cũng chỉ giết thời gian, nội dung nhẹ nhàng, rất thích hợp để cậu xem."

Du Hàn nhìn cậu với vẻ kỳ lạ, "Cậu cảm thấy tôi thích hợp xem phim hoạt hình sao?"

Lạc Lâm Viễn sửa chữa, "Là anime, thể loại hài hước đó."

Du Hàn phối hợp nói: "Cậu cảm thấy tôi thích hợp xem anime hài hước sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Đúng vậy, nhỡ đâu có thể chọc được cậu cười, nếu có thể làm cậu cười nhiều hơn được thì tốt quá."

Du Hàn không ngờ sẽ nhận được một đáp án như vậy, bước chân anh hơi khựng lại rồi dừng hẳn. Lạc Lâm Viễn không phát hiện ra sự khác thường của anh, tiếp tục nói: "Có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút cũng tốt, trông cậu mệt mỏi quá."

Nói được một lúc, Lạc Lâm Viễn mới nhận ra người bên cạnh không đuổi kịp nữa, cậu nghi hoặc quay đầu lại, thấy Du Hàn đứng cách đó không xa, vẻ mặt không rõ lắm.

Sắc trời dần tối đi, xe cộ qua lại đông nghịt, mùi hương và ánh đèn thì không giống vậy, vẫn cứ từ tốn ngao du trên đường. Du Hàn đứng cách cậu vài bước chân, nhìn cậu chăm chú bằng biểu cảm phức tạp.

Lạc Lâm Viễn dừng chân, đợi Du Hàn đi tới. Mặc dù không biết anh nhìn mình như vậy để làm gì nhưng cậu vẫn thấy hơi thấp thỏm.

[FULL][ĐAM MỸ] Hàn Viễn - Trì Tổng TraNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ