"Giám đốc có lịch hẹn kí hợp đồng với đối tác ở nhà hàng B lúc 17h trưa nay, bây giờ đã là 16h45". Thư kí vẫn đều đều thông báo lịch trình của cô như mọi ngày. "Giám đốc muốn tôi gọi tài xế đến hay tự lái? Bây giờ di chuyển có lẽ là đến kịp lúc"Jennie vừa kết thúc cuộc họp với ban quản trị, lại phải chuẩn bị đi gặp đối tác, cô chán chường đáp lời: "Được rồi. Để tôi tự di chuyển, đây là cuộc hẹn cuối trong ngày đúng không?"
Cô đã quá quen với đống lịch trình bận rộn này. Không mệt mỏi chính là nói dối, nhưng nó lại là lí do làm cuộc sống cô có ý nghĩa hơn. Công việc là người bạn thân nhất Jennie có được.
"Vâng, đây là lịch hẹn cuối trong ngày hôm nay, xong buổi hẹn này giám đốc có thể nghỉ ngơi ạ"
"Cảm ơn cô, hôm nay cô có thể tan làm sớm rồi" Nói xong, Jennie với lấy chiếc áo khoác vội vã rời công ty đến cuộc hẹn.
Trên con đường tấp nập xe cộ ở giữa lòng Seoul náo nhiệt, lúc này cô mới có thời gian để ngắm thời tiết hôm nay thế nào qua cửa kính ô tô. Hóa ra bầu trời của Seoul lúc 5h chiều lại trông cô tịch đến vậy.
Trong lúc chờ đèn đỏ chuyển màu, sự chú ý của Jennie rơi vào một cửa hàng đồ handmade bên đường. Một con ốc biển đính đá xinh đẹp được trưng bày sau lớp kính của cửa hàng kia thật xinh đẹp. Nó đem đến cho cô cảm giác thanh mát quen thuộc .
Hương vị mát mẻ nơi biển cả từ cái đặc trưng thuần khiết của mùa hạ...
"Nó thật giống với cô ấy" Lúc đó Jennie đã nảy lên suy nghĩ như vậy.
Cô ấy mà Jennie nghĩ đến không ai khác ngoài người em gái kiều diễm của Irene...
Cả hai đều tạo cho cô sự quyến luyến và ấn tượng mạnh mẽ khó phai
Bíp! bíp!
Chiếc xe đằng sau cô bóp kèn inh ỏi, nhờ vậy cô mới chú ý rằng đèn xanh đã bật từ khi nào rồi.
Cô xoa thái dương một cánh uể oải, thầm nhủ chỉ là quá stress trong công việc mà thôi.
Buổi kí hợp đồng ở nhà hàng B diễn ra vô cùng suôn sẻ, đối tác không ngừng mừng rỡ khi hợp tác làm ăn với bên cô và dành những lời khen có cánh về lợi ích mà hai bên đạt được. Những cuộc hẹn nhàm chán như thế này, Jennie thường chủ động rời đi. Cô phát ốm với mọi lời nói thô kệch, khuôn mẫu đầy sáo rỗng từ mỗi cuộc hẹn đặt ra. Người của thương trường ai cũng khô khan, chính cô cũng không phủ nhận rằng bản thân cũng như thế.
Cùng chiếc hợp đồng thành công về nhà, Jennie trầm tư ngắm nhìn con ốc biển được treo trước kính xe, chợt thở dài. Cô đã mua nó mà không kịp suy nghĩ nhiều. Trước khi nhận ra hành động của bản thân thì nó đã được cô để đây từ lúc nào.
"Rốt cuộc thì ai mới là kẻ khờ chứ" Jennie tự cười cợt chế giễu chính mình.
Lại hệt như mọi khi, ngày tháng cứ vùn vụt trôi đi như những bóng đèn điện cô đi qua lúc này. Màu cam nhuốm đầy thành phố toát lên sắc màu ảm đạm, tẻ nhạt. Mùa hè sôi động của nhiều người trong mắt Jennie lại vô vị, thiếu sức sống và chẳng có chút hứng thú dù là nhỏ nhoi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Nàng Khờ
Fanfiction"Con gái chỉ ngốc một chút, chị có thích không?" Chắc là Jisoo thụ =)))