Dầm mình dưới cơn mưa tầm tã hôm đó, một hình ảnh Jennie cô độc cúi đầu bước đi mà lòng chỉ muốn cảm nhận vòng tay ấm áp của Jisoo giống người kia. Khoảnh khắc đấy, ngẫm lại, cô thấy bản thân chợt hóa thân chú mèo lạc đường về tổ ấm lúc nào không hay, nhờ vậy giờ đây cô bị sốt li bì ba ngày liền. Những lúc mê man vì đổ bệnh, cô không nhớ mình đã khóc bao nhiêu lần bởi có sự xuất hiện của nàng trong giấc chiêm bao. Ngày gặp ảo mộng, đêm mơ thấy nàng. Bởi thế, cô ngày ngày lại chẳng muốn khép đôi mi mỗi lúc màn đêm buông, lặng thinh ngắm nhìn vạn vật về đêm.
Mở then cài nơi của sổ, khép đôi mi trong phút giây, nét mặt cô bình thản ngắm trăng, dẫu vậy tâm trí chẳng thể nào tĩnh lặng khi những kí ức vẫn hiện lên sắc nét đến chi tiết. Tiếng gió thổi vi vu hòa chung bầu không khí thanh khiết làm mái tóc xoăn của cô bay toán loạn, nhẹ vương vào đôi má nhợt nhạt. Ngày hôm nay mọi thứ vẫn xoay vòng về nàng, Jennie chẳng biết đi về đâu giữa hành tinh nhỏ mang tên mình, cô chính là đang chạy trốn trong cái thế giới nội tâm đó.
Đêm dài đằng đẵng, hơi thở cô như dừng lại, chết một chút ở cõi lòng. Cô cứ vùng vẫy một mình với nỗi đau như thế, nhẹ nhàng gặm nhắm nó rồi tự chữa lành vết thương . Có lẽ, đâu đó trong trái tim Jisoo, cô cũng mờ nhạt giống những vì tinh tú giấu mình sau lớp mây kia, đến một lúc nào đó mọi thứ sẽ biến mất?
Jennie đã vượt quá giới hạn. Cô đã thoát ra khỏi vùng an toàn của mình để đòi hỏi tình yêu của nàng. Với tâm tư chất chứa bao bọc lấy ánh trăng ngà, cô dần buông nó lặng lẽ tản mạn giữa làn sương mờ ảo.
Nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, cô quyết định gọi chị. Giây phút Irene bắt máy khiến con tim Jennie dường như muốn rớt ra ngoài
"Alo, Jennie ah"
"Vâng, lâu rồi không gặp chị, em vừa mới về Seoul ạ. Em muốn hỏi nhờ có thể đặt lịch hẹn ở nhà hàng chị được không?" Cô vừa thông báo rồi viện cớ bắt chuyện.
Phía bên kia vô cùng hồ hởi đáp lại "Ồ, được chứ! Em cứ gửi chị thông tin về số lượng khách và thời gian, chị sẽ sắp xếp cho em ngay"
"Dạ vâng, em còn chuyện muốn hỏi.." Điều muốn nói lại trở nên lấp lửng khó mở lời
"Sao đấy, muốn hỏi thăm về Jisoo à?"
"Vẫn là chị hiểu em.. em ấy.. em ấy.. dạo này thế nào ạ" Irene đi guốc trong bụng khiến cô bối rối, câu nói ở đầu môi bất giác có chút ngập ngừng
"Cũng không hẳn là ổn, em gặp lại Jisoo là sẽ rõ thôi, không có ý định thăm con bé hửm?" Irene nghi hoặc hỏi. Cô biết, Jennie thích Jisoo, đó là điểm chung của con bé với Suzu mà cô vừa nhìn liền phát hiện qua ánh mắt. Chỉ là đứa ngốc này nhút nhát hơn Suzu, một Kim Jennie ngại ngùng, yếu đuối khi yêu còn quá lạ lẫm và mới mẻ. Tuy nhiên, cô thấy chử chị này của con bé thập phần đáng yêu.
"Sao lại thế chứ? Mấy hôm nay em bị cảm mạo, khi khỏi hẳn liền đến thăm hai người. Vả lại... mẹ đang ở cùng em nên không tiện lắm" Những hôm sốt cao đến bất tỉnh, mẹ cô vô tình biết chuyện đã inh ỏi một phen, lên tận Seoul chăm sóc cô, còn trách mắng thật nhiều. Không muốn Irene hiểu lầm, Jennie cuống quýt nói tiếp "Có dịp em sẽ ghé chỗ chị ngay"
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Nàng Khờ
Fanfic"Con gái chỉ ngốc một chút, chị có thích không?" Chắc là Jisoo thụ =)))