Có Jisoo ở chung, Jennie đi làm lúc nào cũng tranh thủ về nhà thật sớm. Cô không muốn nàng buồn chán mà luẩn quẩn mãi miết ở nhà một mình, vừa lo sợ những điều nguy hiểm xảy ra khi cô vắng nhà vừa chẳng có ai lo cơm nước nên đã thuê một bác giúp việc ưng ý trông nom em. Thỉnh thoảng lại có Irene và Seulgi qua lại, căn hộ của Jennie như được dịp tíu tít tiếng người. Cô không còn sợ cái cảm giác cô đơn cùng cực mà bản thân đã từng trải qua nữa. Mỗi ngày, mỗi ngày vùn vụt trôi đi đều là thời giờ đáng nhớ.Ở nhà, Jennie có cài camera quan sát phòng hờ bất trắc, nó được liên kết với điện thoại, vì vậy cô luôn biết rằng thường ngày Jisoo làm những gì.
Nàng hay lon ton đi tưới cây, phần lớn ngoài trừ lúc ngủ sẽ ngồi trò chuyện với bác giúp việc, phụ bác làm nhiều thứ. Jisoo hậu đậu lắm, nhiều hôm hớt ha hớt hải vui đùa trong nhà còn bị té. Jennie lo ghê hồn, tưởng chừng nàng sẽ khóc toáng lên nhưng sự thật thì không. Mỗi lần như vậy, nàng tự biết cách vực dậy, đau quá thì nằm một chỗ bất động như cục bông rồi mới đứng lên, hoặc nhiều khi vẫn nô đùa như chẳng có gì xảy ra cả. Nhìn khuôn mặt ngơ ngác như nai của nàng sau những trận té dở người, cô không còn nỗi lo trong lòng nữa mà thay vào đó là những tràn cười sảng khoái.
"Jisoo ngốc" Đó là câu cửa miệng mà Jennie hay vô thức mắng yêu vào những lúc rảnh rỗi ngắm nàng khờ của mình ở công ty.
Ấy nhờ thế, nhân viên của Jennie mấy lần chứng kiến giám đốc cười thành tiếng một mình. Nhiều người còn đồn cô làm việc nhiều quá tâm thần có chút bất ổn.
Ừ thì đúng thật, đâu ai bình thường khi yêu. Nhớ đâu lúc mới thuở mê đắm Chaeyoung, Lisa còn gọi nhầm tên tất cả nhân viên thành tên của người yêu còn gì.
Cuộc đời Jennie như thể lật sang một trang mới vậy. Nuôi một bé người yêu không khó như Jennie từng nghĩ, mọi chuyện suôn sẻ hơn trong mường tượng nhiều. Về nhà thì có người quấn quýt ôm lấy cổ nói nhớ nhung, bước chân ra khỏi cửa là có người hôn khắp mặt bịn rịn chào tạm biệt. Đêm xuống cả hai ngủ cùng nhau trên chiếc giường ấm, giọng cô sẽ đều đều kể chuyện cho nàng nghe
"Ngày xửa, ngày xưa có một chú mèo mướp to vàng mập ùn ụn sống trong một căn nhà nhỏ"
"Sao không phải là mèo tam thể ạ? Mèo màu trắng thì sao? Màu trắng cũng xinh mà" Jisoo mơ màng, ôm lấy cánh tay Jennie thủ thỉ
"Ngày xửa, ngày xưa có một chú mèo trắng mập ùn ụn sống trong một căn nhà nhỏ..."
"Mập ùn ụn là mập như thế nào hả Nini?"
"Là to như em nè" Jennie thơm vào khuôn mặt ngái ngủ của nàng, tay thì thọt vào cái eo nhỏ, cù lét làm nàng cười giòn tan.
"Hí hí, nhột mà.."
Mãi vờn đến khi thấm mệt, Jisoo sẽ đòi nghe tiếp nhưng chẳng hôm nào kể được một nửa câu chuyện do Jennie tự bịa thì nàng đã rơi vào giấc ngủ say. Nàng ngủ rất ngoan không giống với cô, người có giấc ngủ chập chờn. Jennie vốn là người rất khó ngủ. Trước đây, cô giữa đêm tỉnh giấc sẽ nhận ra mình trong căn phòng trống trải, im ắng đến mức có thể nghe tiếng gió rít qua khe cửa, thổi vào lòng cô một nỗi thiếu thốn như mất đi nửa linh hồn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Nàng Khờ
Fanfiction"Con gái chỉ ngốc một chút, chị có thích không?" Chắc là Jisoo thụ =)))