Đang mải mê lạc vào những suy nghĩ của riêng thì một giọng nói thất thanh làm Jennie chực tỉnh.
"Ấy chết, xin lỗi anh!" Cô nhân viên dọn nước bất cẩn làm đổ ly cafe vào bộ vest của anh, mặt cô ta hoảng sợ miệng không ngừng xin lỗi rối rít.
Ánh nhìn sợ sệt của cô nhân viên làm Jennie có chút cảm thông, định hướng đến bạn trai tương lai bảo anh bỏ qua thì lời anh phun ra khiến cô giật bắn:
"Aishh, khốn kiếp! Cái cô này! Có biết bộ đồ này đắt tiền lắm không hả!?"
Đột nhiên, anh ta như trở thành con người khác vậy, mặt cau có, khó chịu quát mắng cô nhân viên. Không khí cuộc trò chuyện đang nhẹ nhàng, tự dưng tiếng quát lớn làm Jennie có chút thích nghi không kịp, mọi cái hảo cảm cũng bay theo gió trời.
Anh quát lớn làm mọi người đều nhìn về phía tụi cô "Gọi quản lí ra đây! Để tôi xem bao nhiêu tháng lương ít ỏi của cô mới đền được bộ vest yêu thích của tôi"
"Nói cho cô biết, đây mẫu vest được tôi đặc biệt đặt từ Nhà thiết kế William Fioravanti được may hơn 200 loại vải khác nhau, tôi phải đợi nó mấy tháng trời với cái giá hai mươi ngàn đô đấy, đồ mắt mù!" Anh ta tiếp tục giận dữ khoe mẽ về bộ vest đắt tiền mà anh ta có được, miệng buông lời xấc xược chứ không hề hòa nhã như lúc khi nãy nói chuyện. Giống như Jennie vừa gặp 2 người chứ không phải 1...
"Tôi dám cá là gia phả ông bà già nhà cô chết đi để lại cũng không đủ trả đâu"
Bao nhiêu câu nói anh ta phun ra là bấy nhiêu sự ghê tởm trào dâng nơi cuống họng. Hóa ra đồng tiền có thể khiến con người biến đổi kinh hoàng đến thế. Cô không biết nếu không phải cô nhân viên lỡ tay mà là mình thì anh ta sẽ có thái độ thế nào nữa? Muốn đánh cô chăng?
Chửi chưa đã nư, giám đốc Choi còn hướng đến cô để tìm sự đồng tình "Jennie em biết không? Loại người như thế này phải chửi cho ra hồn mới sống đàng hoàng được"
Giọng điệu đó làm cô nhớ đến trước đây..
Trước đây cô cũng đã từng bắt gặp một trường hợp tương tự thế này khi đang uống trà sữa cùng Jisoo. Người đàn ông thô lỗ kia cũng giống như giám đốc Choi bây giờ, mắng nhiếc người nhân viên thậm tệ, còn có hành động chỉ trỏ, xỉ vả người khác không ra gì. Lúc đó, cô không để tâm, trong mắt chỉ có khuôn mặt của Jisoo đang vô cùng căm phẫn, đôi mắt hằm hằm như chứa lửa nhìn người đàn ông kia, bức xúc hô lên: "Ác quỷ, ác quỷ đội lốt người"
"Ác quỷ đội lốt người" Jennie lẩm bẩm
Nghe loáng thoáng cô nói gì đó, anh ta đang trên đà hăng hái chửi cô nhân viên thì quay ra hỏi cô "Hả? Em nói gì Jennie?"
"Tôi nói anh là đồ cầm thú! Hai mươi ngàn đô.. nó cũng chẳng đủ để che lấp đi sự hèn mọn trong con người ghê tởm của anh đâu" Nói rồi, Jennie đứng phắt dậy, thẳng tay đổ hết ly capuchino còn dở của mình vào vest anh ta. Sau đó tay rút trong túi xách một tờ séc, bút viết dứt khoát con số 20.000 USD, tiện tay vứt bút vào mặt anh đồng thời đi đến quầy thu ngân thanh toán hết, đưa danh thiếp của mình nói với quản lí của quán nếu có mà đuổi việc cô nhân viên kia liền có thể liên lạc với cô bằng số này, rồi quay gót bỏ đi để lại tên giám đốc ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Không muốn nán lại giây phút nào, cô rởi khỏi quán cafe, lên xe, ngay lập tức về nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[JENSOO] Nàng Khờ
Fanfiction"Con gái chỉ ngốc một chút, chị có thích không?" Chắc là Jisoo thụ =)))