Chap 18: Tôi Vẫn Chờ Cô Mà.

106 10 5
                                    

Hàng ngàn bậc thăng dài dằng dặc khi trước tưởng như không bao giờ kết thúc, nay lại vượt qua dễ dàng nhờ tốc độ kinh người của mãng xà. Cuối con đường, cô đã thấy được thứ bóng tối quen thuộc mà cô từng ghét cay ghét đắng, giờ lại thân thương đến lạ lùng.

Bay qua cánh cửa, một lần gió mát rượi thổi đến, mang theo hương vị riêng của đất, của địa phủ này.

Ở giữa không trung rộng lớn, Emma cảm nhận được sự tự do rất gần, cơn gió mơn man qua từng kẽ tóc, thổi bay đuôi tóc phất phơ. Kia rồi, xa xa kia chính là Rừng Quên Lãng, xa hơn nữa là cánh đồng hoa đỏ bạt ngàn vô tận. Thân thương quá, quen thuộc quá. Cuối cùng cô cũng trở về rồi.

Giữa nền trời tối đen, sát bìa Rừng Quên Lãng, một đôi mắt xanh giấu sau mặt nạ con cú, một mái tóc bạch kim giấu trong chiếc áo choàng đen tuyền. Cậu ta đứng đấy đã rất lâu rồi.

Đại Xà lao lên từ đáy Tuyệt Cốc tạo nên cơn gió lớn, gió thổi bay áo cậu ta, khiến chiếc mũ trùm đầu rơi xuống. Ánh sáng từ Đại Xà chiếu sáng cả một vùng, mà có lẽ căn phòng dưới kia đầy ánh sáng đã vô tình che lấp mất.

Emma nhìn thấy rồi, nhờ vào ánh sáng từ Đại Xà, Emma thấy người đã cho cô động lực, là lí do để Emma đánh đổi cả mạng sống để quay về.

Bất chấp bản thân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và cơ thể đang ở độ cao vài trăm mét so với mặt đất. Emma nhảy từ trên lưng Đại Xà xuống, không một chút do dự.

Không trung gió thổi làm tung bay mái tóc, đôi mắt rưng rưng nước nhưng ngập tràn ý cười, 2 tay giang rộng, nàng bay xuống từ trên trời, đẹp hơn cả thiên thần.

- Norman!

Tiếng gọi vừa dứt, Emma cũng nằm gọn trong vòng tay Norman. Úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của cậu, Emma khóc không nên lời.

- Tôi tưởng cậu bỏ tôi rồi cơ. Cậu bảo đi ra sẽ thấy cậu vẫn chờ. Nhưng khi ra lại không thấy cậu đâu, tôi đã rất sợ đó.

Norman không nói gì, chỉ xoa xoa mái tóc cam bết dính nào máu thịt và cát bụi, tay còn lại ôm cô gái kia vào lòng.

"Bùm"

Tiếng động lớn vang lên ngay sau lưng khiến Emma giật mình quay đầu lại. Ai Kirai đuổi kịp rồi.

Ả ta đã đánh vào Bát Kỳ Đại Xà, nhưng Đại Xà tránh được. Nó nhìn ả ta với ánh mắt cực kì châm biếm và khinh bỉ, nhưng nó không đánh trả lại ả, mà chỉ quay đầu bay đi ra đằng sau Emma. Nó sợ ư? Không hề, chỉ là nó biết không nên động đến ả ta.

- Đừng khóc nữa, tôi vẫn chờ cô mà? Tôi đã đứng đây mấy ngày rồi đấy. Đó, đống đồ ăn đó là tôi ăn trong lúc đợi cô đấy.

Nói rồi cậu ta chỉ vào 1 đống tạp nham phía sau, có lẽ thực sự cậu ta vốn chưa từng rời đi, đã đứng chờ ở đây từ rất lâu rồi.

Đúng lúc này, lại thêm mánh khóe của ả. Ả - với cái váy đen tuyền trong không trung, tóc bung xõa, nếu không phải vì ánh mắt hoang dại cùng điệu cười man rợ, thì tin đi, ả sẽ đẹp lắm đấy. Chỉ là cái điên dại đã biến từ người đàn bà đẹp thành con quỷ cái ở nơi sâu nhất của địa ngục.

(NORMAN X EMMA) TỬ THẦN BIẾT YÊUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ