Sáng hôm sau, biết là sáng vậy thôi chứ có thấy mặt trời đâu. Trong rừng rậm lúc nào cũng đen thùi lùi, may ra vẫn có ít ánh sáng soi đường để thấy mờ mờ đường đi.
Bước ra khỏi căn lều nhỏ, Emma nhận được bài học đã cảnh giác hơn, không còn tự tiện hành động nữa mà luôn chờ lệnh của Norman, Norman giờ đây vừa như cái la bàn chỉ hướng, lại vừa như quân sư luôn hiến kế, đồng thời lại như bác sĩ luôn tìm ra được thứ thuốc phù hợp với từng tình huống. Còn Emma, ngoài oánh nhau ra thì cứ như cái dây leo, dựa hết vào Norman để tồn tại.
Trải qua 1 tuần trong rừng rậm, Emma và Norman giờ đây cứ như người rừng thực sự. Quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, cơ thể chằng chịt những vết xước, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cả người gầy xọp, xanh xao hẳn đi vì ăn uống thiếu dưỡng chất. Nhưng chắc vì không phải người thường nên họ còn sung sức lắm, vẫn còn chuyền cành rất thành thạo và mỗi người oánh thêm tầm chục con quái vật nữa vẫn cho là ổn đi.
Trong đám sương mù dày đặc, xa xa ở phía cuối le lói tí ánh sáng màu đỏ. Norman nhếch mép cười, nói:
- Ta đến đích rồi, đó là Tuyệt Cốc đấy!
Emma nghe vậy thì sức càng thêm sung, vội vàng tăng tốc phi lên trước, háo hức xem xem Tuyệt Cốc ấy ra sao.
"Mọi sự thất vọng đều bắt nguồn từ hy vọng. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn". Câu nói ấy quả không sai. Emma giờ đã thấm câu nói này.
Trước mặt họ là 1 vực thẳm sâu hun hút, sâu không thấy đáy, hàn khí từ dưới bốc lên lạnh lẽo cả người. Tiếp theo vực thẳm ấy là gì? Chẳng gì cả. Chỉ là 1 khoảng không gian rộng tưởng chừng như vô tận, không có điểm dừng, không có hồi kết, như đường chân trời nhưng lại tối mù mịt, âm u và đáng sợ.
Nhìn bản mặt thất vọng của Emma, Norman, vẫn cái điệu nói khiến người khác thấy ghét ấy, hỏi:
- Mặt cô trông thất vọng thế? Rốt cuộc trong đầu cô tưởng tượng về cái Tuyệt Cốc này như nào vậy?
- Tôi...tôi tưởng nó phải như cái tên của nó, là một nơi rất tuyệt chứ. Sao...sao lại như vậy?
Norman ngán ngẩm lắc đầu, giải thích:
- "Tuyệt Cốc" ở đây không có nghĩa là nơi tuyệt vời hay tuyệt đẹp gì cả. Mà "tuyệt" trong "Tuyệt Cốc" là tuyệt vọng, là tuyệt tình, là thứ cảm xúc khi đã quá mệt mỏi và chỉ muốn buông. Nhưng cũng có cả sự hận thù và cay đắng. Chuyện xưa kể rằng từng có 1 cô gái vì bị thất tình mà tự tử, xuống địa ngục này, uống Mạnh Bà thang rồi vẫn không thể quên đi kiếp trước, quá đau khổ nên đã đến nơi tận cùng này, nhảy xuống vực này mà biến mất. Cô ta nhảy xuống mang theo oán hận và cay đắng, sự tuyệt vọng cũng như bao tình cảm oán hận của cô ta. Nên nơi đây mới có tên gọi là Tuyệt Cốc, tức là Tuyệt Tình Cốc hoặc là Tuyệt Vọng Cốc, Tuyệt Mệnh Cốc cũng không sai, vì cô ta chấm dứt mệnh mình ở đây, nhảy xuống cái vực này là coi như khỏi có kiếp sau luôn.
Emma nghe giải thích xong thì cảm thấy thất vọng toàn tập, không ngờ còn có cô gái như vậy, chỉ vì thất tình mà tìm tới cái chết, mà chấp nhận bỏ cả những lần chuyển thế sau, tan vào hư không mãi mãi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(NORMAN X EMMA) TỬ THẦN BIẾT YÊU
FanfictionCũng không có gì đặc biệt. Chỉ là bỗng có 1 hôm con au này xem Yakusoku no neverland (miền đất hứa) và nghiện luôn Emma và Norman nên đã đưa ra 1 quyết định là viết 1 câu chuyện về couple này. Mong mọi người ủng hộ. ............... Hắn là 1 tên rất...