Chương 17: Đoạn đường đã đi

147 3 0
                                    

Thanh Hề không thể nhớ ra bản thân đã trở lại Lan Huân Viện như thế nào.

Đêm đó nàng sốt cao, mê man, khiến cả Lan Huân Viện nháo nhào, đi bẩm báo Nhị phu nhân lấy đối bài thỉnh đại phu, lại báo cho Thái phu nhân và Phong Lưu, mời thầy hỏi thuốc, bốc thuốc sắc thuốc, vất vả suốt một buổi tối.

Phong Lưu chờ Thái phu nhân và mọi người đến thăm Thanh Hề rồi đi về hết mới đến Lan Huân Viện sau cùng, cẩn thận hỏi bệnh tình xong hắn cho người hầu lui ra. Phong Lưu đặt tay lên trán Thanh Hề, thấy vẫn chưa hạ sốt, nàng còn chau mày, cho thấy đang khó chịu.

Phong Lưu đã suy nghĩ tỉnh táo, thấy mình nhất thời phóng túng, lại khiến Thanh Hề bị bệnh, cảm thấy rất hổ thẹn với nàng, hắn lưu luyến vuốt ve mặt nàng, xoa dịu cái cau mày, kéo chăn cho nàng, chung quy nàng vẫn quá nhỏ.

Vụ việc tạm gác qua một bên, hai mươi tháng giêng nha môn khai ấn, Phong Lưu cũng bắt đầu bận vì công việc, hai người đều giống như e dè người kia, hơn nữa lại còn lảng tránh đối phương. Tháng hai, Phong Lưu phụng chỉ đến phương Bắc làm nhiệm vụ tối mật, trái tim Thanh Hề mới được yên ổn.

Mỗi lần nhớ tại lần hoang đường trên xe ngựa, Thanh Hề chỉ hận không tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống, không nói đến chuyện xa phu có nghe thấy động tĩnh gì không, chỉ nghĩ đến chuyện bản thân cùng Phong Lưu làm chuyện đấy trên xe ngựa, vậy mà nàng không hề phản đối, Thanh Hề liền cảm thấy xấu hổ, lại sợ Phong Lưu coi thường nàng vì chuyện hôm đó.

Về phương diện khác mà nói thì Thanh Hề lại cảm thấy lần ân ái đấy đúng là chuyện vui đời người ít gặp, ngẫu nhiên nhớ lại cũng thấy thần hồn điên đảo, vì thế nên nàng như mèo ăn vụng cá, ngượng không chịu gặp ai.

Đến tháng tư, Thái phu nhân để ý thấy Thanh Hề trầm lắng một cách lạ lùng, trừ việc thỉnh an mỗi ngày, còn lại không hề bước chân ra khỏi phòng, khiến lòng bà vô cùng lo lắng.

“Hai ngày trước phu nhân thế tử Sở Quốc công gửi thiệp mời con đến thưởng mẫu đơn, sao con không đi, không phải con rất thân với con dâu nhà họ, lại thích giống mẫu đơn màu vàng bên đấy sao?” Thái phu nhân kéo tay Thanh Hề hỏi đêm qua ngủ ngon giấc không, ăn những thứ gì, có nhớ uống thuốc không, bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

“Con không thích hoa vàng, con thích hoa màu hồng phấn.” Thanh Hề nhăn mặt nói.

Kỳ thật Thái phu nhân là cố tình nhắc tới chuyện này, thiếu phu nhân nhà kia trước giờ vẫn thân thiết với Thanh Hề, tháng giêng lại truyền ra tin mới mang bầu, được cả nhà nâng niu, Thái phu nhân sợ Thanh Hề còn trẻ tính hiếu thắng, thấy thế lại tủi thân.

“Con nói đi, có phải lòng đang kìm nén chuyện gì không, tại sao ở lì trong phòng mấy tháng.”

“Con mắc chứng ‘tâm trạng mùa xuân’.” Thanh Hề làm nũng nói.

Thái phu nhân búng trán nàng một cái, bật cười nói: “Hè rồi còn ‘tâm trạng mùa xuân’, có phải nghe nói thiếu phu nhân nhà họ có bầu, trong lòng không thoải mái?” Chính vì quan tâm thật lòng, thế nên Thái phu nhân mới có thể nói thẳng.

Thanh Hề sửng sốt, dù có không thoải mái vì chuyện đó, nhưng ván đã đóng thuyền, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi, “Cũng có một chút ạ.”

Song quy nhạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ