Chương 54: Ăn năn

85 2 0
                                    

Đến khi trận đấu mới sắp bắt đầu, mới thấy hai người quay về lều, Thái phu nhân hỏi: “Hai đứa đi đâu đấy?”

Phong Lưu xách một giỏ trúc, bên trong toàn là đồ chơi nho nhỏ xinh xinh, thấy Thái phu nhân hỏi, liền đưa giỏ cho Thanh Hề.

Trán Thanh Hề lấm tấm mấy giọt mồ hôi, Thái phu nhân kéo nàng lại để lau mồ hôi, Thanh Hề đặt giỏ xuống kỷ trà, “Đình Trực ca ca dẫn con ra chỗ hàng rong đi một vòng, con mua được rất nhiều thứ độc đáo.” Thanh Hề lấy ra một lạt trúc mỏng cuốn lại thành hình hoa hồng, “Mẹ, mẹ xem cái này đi, so với hoa hồng làm bằng lụa của chúng ta không phải hơn sao, vừa rẻ lại vừa đẹp.”

Trong giỏ toàn đồ vật bằng tre trúc, châu chấu, nhện đều có đủ, có cả ống đựng bút bằng trúc, chong chóng, v.v…

“Tặng Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi mấy thứ này, nhất định các cháu sẽ rất vui.” Thanh Hề cao hứng phấn chấn ngắm nghía từng món một.

“Ta đang hỏi hai đứa đi đâu? Thời tiết oi bức, lại hỗn loạn thế này, con không sợ bị xô đẩy sao.” Thái phu nhân trách móc xong, quay đầu lại nói với Phong Lưu: “Cả con nữa, sao lại chiều hư Thanh Hề như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm sao, cũng không chịu dẫn theo hộ vệ.”

Phong Lưu chỉ cười, yên lặng nghe Thái phu nhân trách mắng.

“Đình Trực ca ca đâu có chiều hư con.” Thanh Hề lay lay cánh tay Thái phu nhân, không muốn Phong Lưu bị mắng giữa bàn dân thiên hạ như vậy, còn thì thầm với Thái phu nhân, “Vừa rồi con thấy khát, gặp ven đường có một hàng bánh nếp lạnh, con nài nỉ hồi lâu mà Đình Trực ca ca vẫn không đồng ý, nói ăn đồ đó sẽ bị đau bụng.”

“Nó làm thế là đúng.” Thái phu nhân véo nhẹ lên má Thanh Hề, sai người dâng trà đá lên, Hà Ngôn Hà Ngữ chuẩn bị rất đầy đủ, còn dùng thùng gỗ hai tầng để chứa băng, làm cho Thanh Hề một bát đá bào.

Đến khi thi đua thuyền xong, mặt trời lên đến đỉnh đầu, tất cả mọi người cùng về phủ.

Tối muộn, Thanh Hề ngồi dưới giàn hoa tử đằng hóng mát, tay phe phẩy quạt tròn bằng ngà voi vẽ hình mỹ nhân dưới trăng trên vải kim tuyến, lòng vẫn nhớ thương bát bánh nếp lạnh chưa được ăn lúc sáng.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Nghe câu đó, Thanh Hề quay lại thấy Phong Lưu đứngdưới mái hiên, có vẻ như vừa đi vào từ cửa ngách. Dưới ánh trăng, hắn mặc áo choàng màu ngà thêu trúc xanh, càng tôn thêm phong thái như ngọc.

Thanh Hề vội đứng dậy, kéo lại vạt áo, “Trễ như vậy sao Đình Trực ca ca lại đến?”

Vì để hóng mát, cửa Lan Huân Viện đã khóa lại để người ngoài không quấy rầy, thế nên Thanh Hề ăn mặc cũng thoải mái hơn, tắm rửa xong tóc chỉ búi hờ, mặc yếm màu ngà thêu bướm vờn hoa và quần mỏng màu bích lục, khoác thêm một áo khoác bằng tơ mỏng cũng màu bích lục, vì vừa rồi ngồi ở xích đu, quần áo có chút xộc xệch, gặp Phong Lưu đến, tất nhiên ngại ngùng.

Tay Phong Lưu đưa lên, Thanh Hề mới để ý là hắn cầm theo một hộp đồ ăn, đến khi hắn đến gần, đặt hộp lên bàn đá, Lâm Lang tiến tới mở hộp, bê ra một bát bánh nếp lạnh màu trắng ngà, mặt trên còn rưới nước đường đỏ, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào vô cùng tận, khiến người ta ăn xong cũng phải mút ngón tay mới thỏa mãn.

Song quy nhạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ