Chương 112 (H)

27 0 0
                                    

Xe về đến nhà Ngải Đông Đông lại bắt đầu phấp phỏng, dùng dằng mãi cuối cùng Chu Cương phải cặp cổ mới lôi được nó xuống xe.

Vừa xuống Ngải Đông Đông đã thấy Chu Phóng dẫn bọn Chu Đình đứng ngoài cổng nhìn về phía nó, Ngải Đông Đông ngượng đỏ cả mặt. Nó nghĩ tí nữa vào trong cả nhà sẽ đổ dồn sự chú ý vào mình thế là nó càng khó chịu tợn.

"Nào đi, về đến nhà rồi."

"Con không muốn vào... được không ba?"

Nó đã nói bằng giọng van vỉ lắm rồi nhưng Chu Cương vẫn cương quyết: "Đừng có vùng vằng thế, đi vào nói chuyện mấy câu thôi. Yên tâm không ai bắt con đi hết, mày có muốn đi ba cũng không cho mày đi đâu."

Nghe thế Ngải Đông Đông như được tiếp thêm sức mạnh, nó gạt tay Chu Cương ra, xăm xăm đi vào nhà.

Bước chân qua cổng đột nhiên lòng nó trào lên một chút thương cảm, nó tự hỏi mẹ nó gặp nó bây giờ không biết có nhận ra nó nữa không.

Hai năm nay bỏ nhà đi lại là thời kỳ nó lớn nhanh nhất, nó bây giờ cao hơn nhiều, mặt mũi cũng thay đổi, từ một thằng bé tí hin giờ đã là một đứa thiếu niên cao ráo đàng hoàng.

Vừa vào sân thím hai Thụy Linh đã thấy nó: "Về rồi về rồi."

Ngải Đông Đông vừa đi vừa ngẩng cao đầu như duyệt binh, mắt nó nhìn chằm chằm vào trong nhà.

Ngải Thanh trông không khác xưa bao nhiêu, chỉ có dáng vóc tiều tụy hơn trước. Lúc mới thấy mẹ Ngải Đông Đông nhận ra ngay nhưng chẳng biết nói gì, còn Ngải Thanh phải ngắm một lúc lâu mới dám cất tiếng gọi nó: "Đông Đông đấy à?"

Ngải Đông Đông đáp "ừm" nhạt nhẽo, bà Chu cười bảo: "Mẹ con đấy, con không nhận ra à?"

Lần này thì Ngải Đông Đông gượng cười, nó đáp: "Nhận ra ạ, mẹ con sao con lại không nhận ra."

Bấy giờ Chu Cương đã vào đến nơi, gã không nói gì mà ngồi xuống ghế. Ngải Thanh vội đứng lên nắm tay Ngải Đông Đông, Ngải Đông Đông không tránh, nó để mặc cho mẹ vuốt ve tay nó, một tay gạt nước mắt.

Ngải Đông Đông mím môi, mặt nó đỏ dừ nhưng sống chết nó không nói câu nào, cứ để mình Ngải Thanh thổn thức kể lể.

Bầu không khí có phần gượng gạo, cuối cùng Ngải Thanh chùi mắt, nói: "Hai năm nay mẹ có lỗi với con lắm, từ giờ nhất định mẹ sẽ sửa, con về nhà với mẹ nhé?"

Ngải Đông Đông đang đứng lặng thinh nghe nói thế nó rụt tay lại ngay tức khắc. Nó đưa mắt nhìn Chu Cương rồi đáp: "Con không đi đâu cả, con ở đây."

Thụy Linh thấy tình hình có vẻ căng nên vội lên tiếng: "Thôi cả nhà ăn cơm đã, xong bữa rồi nói chuyện, có gì cũng vào bàn ăn xong hẵng nói!"

Cả bữa cơm chỉ có Ngải Thanh trò chuyện với mọi người còn Ngải Đông Đông ngồi giữa mẹ nó và Chu Cương chỉ cắm đầu ăn, không nói không rằng. Chu Cương thì chiều nó lắm, gã gắp thức ăn rồi rì rầm hỏi chuyện nó, Ngải Thanh ngồi đó đều thấy cả.

Ngải Đông Đông cảm thấy rất bức bối, ngồi ăn mà lòng nó cứ rối beng lên. Xong bữa cơm nó đứng dậy đòi đi học nhưng Chu Cương bảo: "Ba xin cho con nghỉ buổi chiều rồi, bữa nay con không phải lên trường nữa."

[Đam mỹ] Gã Độc Thân Vàng Mười (Hoàn)Where stories live. Discover now