Chương 7

494 71 11
                                    


Hội thao nhanh chóng khép lại một cách viên mãn. Xem ra, hiệu trưởng rất hài lòng với kết quả này mà quyết định mở một buổi tiệc ăn mừng linh đình. Choi Beomgyu vừa nghe đến tiệc tùng đã vội chuồn ngay, anh tìm một chỗ yên tĩnh mà nghỉ ngơi, tránh xa cái nơi ồn ào náo nhiệt kia.

Ngồi bên bậc cầu thang, Choi Beomgyu vừa báo tin với bà sẽ về trễ bỗng nhận được tin nhắn từ cậu. Khi Kang Taehyun tắm rửa thay đồ sạch sẽ quay lại thì người đã đi đâu mất. Chẳng những thế, cậu còn bị đồng đội kéo đi chụp ảnh kỷ niệm với nhau, đến khi được thả tự do thì trời đã tối.

Kang Taehyun: Anh đang ở đâu thế? Không tham gia cùng mọi người à?

Choi Beomgyu: Anh đang ở cầu thang dãy C. Em cứ tham gia với mọi người đi.

Mặc dù anh đã bảo như thế, Kang Taehyun tất nhiên sẽ vẫn lon ton đi tìm anh, còn mang theo một hộp thức ăn thơm phức.

"Tại sao lại lên đây rồi?" Choi Beomgyu đang ngắm bầu trời sao, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu sang nhìn cậu.

"Muốn gặp anh." Kang Taehyun nở nụ cười hiền hoà, không quên đặt hộp thức ăn vào lòng Choi Beomgyu. "Anh vẫn chưa ăn gì phải không?"

Choi Beomgyu ngạc nhiên nhận lấy hộp thức ăn ấm nóng kia, còn chưa kịp mở ra thì cậu đã nói thêm, "Món đó có cà chua nhưng mà anh yên tâm, em đã lấy nó ra rồi."

Nghe thế, anh liền gật đầu, vô cùng hài lòng mở hộp. Bên trong là một chiếc hamburger kèm theo vài miếng khoai tây giòn rụm mang theo hương thơm không thể chối từ. Đúng như Kang Taehyun nói, giữa những miếng thịt dày cộm chẳng hề có cà chua.

"Sao hamburger lại đột nhiên to thế?" Choi Beomgyu khó hiểu nhìn, cảm thấy có gì đó sai sai. Anh tự đếm trong đầu, có đến tận ba lát thịt. Hamburger bị độn thêm khá dày, hẳn là vì thế nên nó được cắt đôi để dễ ăn hơn.

Kang Taehyun đỏ mặt, ho khan một tiếng giải thích: "Hamburger đặc biệt đó. Ơ, sao anh lại không ăn?"

"Lát nữa. Anh chưa đói." Choi Beomgyu đóng nắp hộp giấy lại, nhẹ nhàng đặt sang một bên.

Kang Taehyun càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Cái tên Choi Beomgyu này có bao giờ chê đồ ăn đâu. Tại sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi rồi?

Kang Taehyun mím môi nhìn gương mặt trầm ngâm kia trông như đang có tâm sự. Nghĩ thế, cậu lại không chịu được mà thở dài, ngồi xuống bậc thang cùng với anh. Bởi vì cầu thang có hơi hẹp so với hai người, cậu không dám ngồi quá gần, đành im lặng ngồi xuống bậc thấp hơn anh một chút.

Học theo vẻ thẫn thờ của Choi Beomgyu, Kang Taehyun cũng nhìn lên bầu trời sao, trong lòng bỗng yên bình đến lạ.

"Trên đó có gì khiến anh hứng thú lắm sao?" Kang Taehyun hỏi. "Lần nào anh cũng chăm chú ngắm nhìn nó."

"Bởi vì nó rất đẹp." Anh nhìn cậu, nhẹ nhàng đáp.

Kang Taehyun ngắm bầu trời một lúc lại đâm ra buồn chán, bắt đầu ngồi đếm sao. Trời hôm nay hầu như không có mây, thật là nhiều sao, có lớn có nhỏ, nhấp nháy những tia sáng êm dịu.

Một, hai, ba... mười lăm mười sáu...

Ấy, lúc nãy đếm đến đâu rồi nhỉ. Kang Taehyun dụi đôi mắt mỏi mệt của mình. Ban ngày cậu đã vắt hết sức lực cho hội thao vì thế đến lúc này cơ thể liền sức cùng cực liệt, tinh thần cũng chẳng mấy minh mẩn. Nơi này vừa hay lại yên tĩnh khiến cho tinh thần cậu thả lỏng không ít, thật sự muốn nằm xuống ngủ một giấc đến nơi.

[FANFIC BEOMHYUN] CÙNG NHAUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ