Chương 19.

419 66 0
                                    

Rindou trở về nhà riêng thì trời đã nhá nhem tối. Em đỗ xe vào tầng hầm, hơi lạnh như làn khói bay nhẹ nhàng khỏi bờ môi đã khô khốc vì tiết trời rét buốc. Em hắc xì một cái, bàn tay thon thon kéo khăn choàng lên ngang miệng, thầm rủa cái mùa đông lạnh thấu xương này.

Nhanh chân vào nhà, Rindou tháo khăn choàng đã thấm đẫm tuyết, phủi phủi đôi chút rồi tiến lại cạnh lò sưởi đang rực lửa. Bên ngoài, trời đã bắt đầu lấm tấm những hạt tuyết trắng li ti rơi loạn xạ trong không trung. Rindou ngồi bệt trên tấm thảm dày, em đưa tay cạnh lò sưởi, xoè ra đón cái ấm áp từ ngọn lửa phừng cháy.

- Về rồi à?

Em quay người về phía nhà bếp, nơi toả hương thơm của những món ăn  làm cái bụng em reo hò. Ran đặt dĩa thức ăn nóng hổi lên bàn, tay tháo tạp dề vắt lên ghế, từ từ bước ra bưng cho em trai hắn một cốc cacao nóng.

- Cũng may em phi về trước khi tuyết rơi...cái thời tiết quái quỷ gì thế không biết.
- Chẳng phải anh đã bảo đem theo ô sao. Nhìn em xem, tóc ướt hết rồi, nhanh đi tắm đi rồi ăn cơm...

Hắn lùa em trai đi tắm. Rindou uống cạn ly cacao, hôn má anh trai một cái rồi chầm chậm lên lầu tắm rửa. Ran ngồi cạnh lò sưởi, tay hắn đưa lên hươ hươ trước ngọn lửa đỏ hoe, đôi mắt tím không biết đang suy tư điều gì mà mang nét buồn khó tả.
.
.
Rindou lau tay sau khi rửa xong chén đũa. Em tiếng về phía phòng khách nơi anh trai đang chùm chăn ngồi xem TV. Thấy em, Ran xoè chăn ra để em ngồi gọn vào lòng, tận hưởng những giờ nghỉ ngơi hiếm hoi. Tin tức vẫn cứ chạy đều trên màn hình TV, bàn tay Ran nghịch tóc em trai hắn khẽ hỏi.

- Talia con bé sao rồi?
- Bệnh của con bé không hiểu sao càng trị càng trở nặng... Em cứ nghĩ là do ngộ độc thực phẩm thông thường...

Rindou lười biếng đáp. Talia đổ bệnh đã ba tháng hơn, không hề có biến chuyển tốt. Dù Seishu ngày đêm chăm sóc, con bé cứ yếu dần từng ngày từng khắc.

- Nghĩ cũng kì lạ thật. Em đã hạn chế tối đa người tiếp xúc với con bé, chỉ có Seishu và Kokonoi là tiếp xúc thường xuyên. Triệu chứng thì là ngộ độc thực phẩm...
- ...nhưng anh nghĩ xem, đồ ăn tự tay Seishu bón cho con bé thì sao có chuyện ai đó hại được...

Ran nhìn em trai phụng phịu. Hắn hôn lên má em, đặt cằm lên vai Rindou mà cười.

- Nếu đã muốn giấu, thì chẳng ai tìm được đâu. Rinrin em nên biết vì quyền lực, thì một mạng người chẳng là gì cả.
- Nhất là khi đó lại là cái gai trong mắt với nhiều người...
.
.
Cơn gió mang cái rét thấu xương đập vào khung cửa sổ kêu lạch cạch. Tuyết đã che mờ tầm nhìn bằng màu trắng tinh, đến nỗi không thể phân biệt được đâu là trời đâu là đất nữa.

Căn phòng vẫn còn le lói ánh đèn bàn phía xa. Khung cửa sổ vẫn chưa kéo rèm, từng cơn gió thổi mạnh vào cửa kính như siết lấy thân thể tiều tụy vì ngày đêm thức trắng. Seishu ngồi bên giường Talia, nó ốm yếu, thều thào từng hơi nhọc nhằn mà chìm vào giấc ngủ.

Không biết tự lúc nào, nước mắt em lại rơi. Khoé mắt em đỏ hoe, em cũng chẳng buồn lau đi nữa. Seishu mím môi, cố nén tiếng nấc lên từng hồi, em cúi đầu, mái tóc vàng rũ rượi trượt trên bả vai gầy.

[Hoàn] [Koko x Seishu] TìmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ